“Là ngươi... Vậy thì trả giá bằng máu đi”. Diệp Thành nhàn nhã cười, đôi thần nhãn tỏa ra kim quang lấp lánh.
“Không biết tự lượng sức mình”. Chuẩn Đế áo tím cười nhạo, đột nhiên đưa tay ra, cách bầu trời vươn về phía Diệp Thành, khí thế cấp bậc Chuẩn Đế cuồn cuộn trấn áp, bàn tay như ngọn núi, chèn ép lên hư thiên, nghiền nát không gian đến nổ tung.
“Đủ tiêu diệt ngươi rồi”. Diệp Thành hừ lạnh, bước lên phía trước một bước, đạp vỡ thương khung, Bát Hoàng Quyền dung hợp trăm nghìn thần thông, hóa thành Thái Cực diễn hóa ở trong từ vô cực đến cùng cực.
Bàn tay và quyền va chạm, trời đất vỡ vụn, những ngọn núi lớn xung quanh sụp đổ.
Tuy nhiên, điều khiến tứ phương sợ hãi cực độ là lão già áo tím cấp Chuẩn Đế bị một quyền của Diệp Thành đánh lùi về, khóe miệng chảy máu.
“Khoa trương... quá khoa trương rồi!”. Rất nhiều người đều sửng sốt, có chút ngơ ngác.
“Tiểu tử kia rõ ràng chỉ là Thánh Nhân, lại có thể đánh lui Chuẩn Đế”.
“Chắc chắn là mượn ngoại lực”. Một ông lão vuốt râu, “Lúc trước có thể bóp nát mũi tên đó, chính là minh chứng tốt nhất “.
Không ngừng vang lên những âm thanh kinh ngạc, rất nhiều lão Chuẩn Đế cũng phải nheo đôi mắt già nua.
Thân là cấp Chuẩn Đế, có thể nhìn rõ nhất, quả thực là mượn ngoại lực, hơn nữa là Cực Đạo Đế Binh, pháp khí bản mệnh của đại đế.
Đã là Cực Đạo Đế Binh, vậy thì rất dễ dàng đoán ra thân phận của Diệp Thành.
Ở Linh Giới, người có Cực Đạo Đế Binh chỉ có hai người, một là Diệp Thành, người còn lại là Minh Tuyệt, Đế Binh chỉ ở trong tay hai người họ.
Nhưng dù là ai trong số họ đi chăng nữa thì hậu quả cũng rất khủng khiếp.
Bởi vì hai người là bạn tốt, cho dù ngươi trêu chọc đến người nào cũng đồng nghĩa với việc trêu chọc đến hai người, thực chất không có gì khác biệt .
Ở một bên khác, Chuẩn Đế áo tím dừng lại, đôi mắt uy nghiêm đáng sợ nhìn chằm chằm vào Diệp Thành: “Cực Đạo Đế Binh”.
“Bị ngươi nhìn ra rồi”. Diệp Thành nhàn nhã mỉm cười.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”. Lão già áo tím lạnh lùng nói.
“Ngươi đoán xem”. Diệp Thành nói xong, thu hẹp khoảng cách giết tới, không phí thêm một câu nói nào, Bát Hoàng Quyền Đạo không gì sánh được.
Sắc mặt Chuẩn Đế áo tím thay đổi, vội vàng lấy giáp hộ thuẫn ra để bảo vệ.
Tuy nhiên, giáp hộ thuẫn của hắn ở trước mặt Diệp Thành yếu ớt đến nỗi không chịu nổi một đòn, bị nổ tung, ngay cả hắn cũng bị chấn động đến hộc máu.
“Thực sự muốn chiến đấu đến chết sao?”. Con hàng này bị chọc tức đến nổi điên rồi, âm thanh giận dữ rung chuyển trời đất, đường đường cấp Chuẩn Đế, tức giận đến tím mặt.
“Không phải chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, mà là ngươi chết”. Diệp Thành sát ý lạnh lùng, trong nháy mắt lại xuất hiện, lục mạch nhất chỉ tịch diệt vô song.
Máu tươi bắn tung tóe, ngực của Chuẩn Đế áo tím bị xuyên thành một cái lỗ lớn, sát khí khủng bố cũng theo đó luồn vào trong cơ thể lão ta.
Diệp Thành không hề dừng lại, một đường truy đuổi đánh tới, sử dụng từ thần thông này đến thần thông khác, đánh Chuẩn Đế áo tím xương máu đầm đìa.
Hư thiên rung chuyển, không gian vỡ vụn thành từng mảnh, đột nhiên trở nên hỗn loạn.
Chuẩn Đế áo tím hét lên, tóc rối bù, sắc mặt dữ tợn, nhưng lại không thể chống lại sự công kích của Diệp Thành, bị đánh đến mức không thể ngẩng đầu lên được.
Mọi người đến xem trận chiến đều nuốt nước bọt, cho dù mượn ngoại lực trợ giúp, nhưng tên này.... cũng mạnh mẽ quá, mạnh đến dọa người, đó là Chuẩn Đế đó!
“Các ngươi lúc này không ra, còn đợi đến lúc nào nữa?”. Chuẩn Đế áo tím vừa đánh vừa lui vừa hét lớn, âm thanh rung chuyển chín tầng mây.
Tuy nhiên, không ai để ý đến lão ta chứ đừng nói đến việc ra tay giúp đỡ.
Không cần phải nói, những lời này vừa nói ra, Chuẩn Đế ẩn nấp ở trong góc tối đã động lòng, từng đôi mắt già nua cô quạnh lóe lên tia sáng.