Diệp Thành ho khan một tiếng, thật sự là xấu hổ, ta cũng là người đã giết chết đế, gần đây rất nổi tiếng, ngươi làm như vậy ta thực sự xấu hổ.
“Đến rồi cũng không biết nàng ta là ai”. Sở Linh thở dài.
“Có lẽ nào nàng ta là mẹ vợ không? Bằng không sao nhìn giống nhau vậy chứ?”
“Dựa trên kinh nghiệm nhiều năm của ta, nhất định là đúng, không nhìn thấy ánh mắt nàng ta nhìn ngươi sao, rất không bình thường, ta còn nhìn thấy nàng ta cười đó”.
“Trở về hỏi Sở Huyên và sư tổ, bọn họ nói không chừng quen biết”.
Diệp Thành nói liên tiếp, rất thâm thúy, cấp thần tính ra cũng bình thường, nói chuyện đâu đâu cũng là đạo lí, câu nói đều rất đáng tin.
Nhắc mới nhớ, nàng quả thật chưa từng gặp mẫu thân, dù chỉ một lần.
Chỉ nhớ rằng, lúc sư tổ đưa các nàng đến Hằng Nhạc mới có kí ức, nàng không có ấn tượng với người nhà và quê hương.
“Nếu không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa”. Diệp Thành kéo tay Sở Linh đi thẳng đến cổ thành gần nhất, thế giới quá kì diệu, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Sở Linh mặc cho Diệp Thành kéo nàng đi thật xa, còn không quên quay lại nhìn nơi Vô Lệ Chi Thành biến mất.
Gần sáng, hai người mới bước vào một ngôi thành cổ.
Thành cổ lúc sáng sớm vô cùng náo nhiệt, tiếng hò reo không ngớt.
Cũng giống như tất cả các thành cổ mà họ ghé qua, vừa bước vào đều nghe thấy những tiếng nghị luận, và người được nhắc đến nhiều nhất chính là Diệp Thành.
“Có người đầu thai không”. Dọc đường Sở Linh nhìn trái nhìn phải.
“Không có”. Diệp Thành đáp, sau đó kéo Sở Linh ngồi ở quán trà ven đường phủi bụi trên người.
“Lão nhân gia, một ấm trà”. Sở Linh nhẹ giọng cười nói.
“Còn trẻ thật là tốt”. Chủ quán trà là một ông già, tay cầm ấm trà, mỉm cười ấm áp, giống như ông nội tốt bụng.
Ông mặc dù là tu sĩ, nhưng tuổi đã xế chiều, mắt già đã đục, da nhăn nheo, thương lão bất kham, sắp phải yên nghỉ.
“Uống nhanh lên, rồi mau chóng lên đường”. Sở Linh rót cho Diệp Thành một bát, nhìn dáng vẻ của nàng, nàng còn sốt ruột hơn so với Diệp Thành.
“Phải kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, đợi có thời gian, chúng ta nói chuyện một cách đàng hoàng, ví dụ như mượn môi của ngươi một lát”. Diệp Thành cười khúc khích.
“Cút”. Sở Linh đá hắn một cước, “Không nghiêm túc”.
“Nếu ta nghiêm túc, ngay cả ta cũng sẽ sợ hãi”. Diệp Thành nhấp một ngụm trà, liếc mắt nhìn lão già ở quán trà.
Mơ hồ có thể thấy được, trong mắt Diệp Thành lóe lên một tia sáng.
Nói chính xác hơn thì đó là một tia sáng lạnh lẽo, cực kỳ lạnh lẽo, phản chiếu vào trong trà nhưng lại biến mất trong chớp mắt.
Sau khi uống xong một bát trà, hắn cầm ấm trà lên, vưà rót trà, vừa vô ý nhìn bốn phía, vẻ mặt rất nhàn nhã.
Ánh mắt của hắn dán chặt vào một gian hàng bán đủ loại mặt hàng, phần lớn là pháp khí còn có đan dược tu luyện.
Chủ quán là một người đàn ông trung niên, dáng người mảnh khảnh, ôn hòa tao nhã, trên tay cầm một cuốn sách cổ, giống như một nho sĩ.
Khi Diệp Thành nhìn ông ta, ông ta ngước mắt lên và mỉm cười với Diệp Thành.
Diệp Thành lễ phép mỉm cười thu hồi ánh mắt, sau đó cúi đầu tiếp tục uống trà, nhưng trong mắt hắn lại lóe lên ánh sáng bất định.
“Sao vậy?”, Sở Linh truyền âm, là người hiểu rõ nhất Diệp Thành.
“Có Thiên Ma”. Diệp Thành trên mặt mỉm cười, bình tĩnh tự nhiên, chỉ lén lút truyền âm, tránh cho người khác nghe được...
“Kẻ nào?”, Sở Linh ở ngoài cũng mỉm cười, lén lút truyền tin.
“Ông già của quán trà này cùng với chủ quán trung niên của sạp hàng đối diện”. Diệp Thành uống trà như không có chuyện gì.
“Khó trách ngươi tới đây uống trà”. Sở Linh Nhi cười nói.
Diệp Thành mỉm cười, vừa tiến vào cổ thành liền ý thức được, tuy rằng ẩn giấu rất kỹ, nhưng mang theo Thiên Ma bổn nguyên thì không thể thoát khỏi tầm mắt của hắn.
Ngay cả Thiên Ma Đế cũng đã giết hai vị, thủ thuật nhỏ nhặt này trước mặt hắn chỉ là vật trang trí, vừa nhìn đã không thể chạy thoát.
“Làm sao có thể có Thiên Ma trong Linh Giới? Làm sao chúng có thể tồn tại nếu không có sự hỗ trợ của Ma Trụ?” Sở Linh Nhi nghi ngờ hỏi.
“Hai vị chuẩn đế Thiên Ma hoàn toàn có thể tự chọn bổn nguyên cho mình”. Diệp Thành lẩm bẩm, “Giống như Ma Quân năm đó”.
“Ngươi định làm như thế nào, bắt đầu giết chóc sao?”, Sở Linh hỏi.
"Không biết Thập Điện Diêm Vương... có nhớ ta không”. Diệp Thành nhếch môi cười, lắc đầu, khiến Sở Linh khóe miệng co giật khi nghe thấy vậy.