“Ta không thể chờ được”. Diệp Thành hít sâu một hơi.
Không hiểu sao, hắn vẫn cảm thấy hơi lo lắng, khế ước thông linh đã bị ấn xuống, bất cứ lúc nào...hắn đều có thể bị thông linh tới Chư Thiên.
Làm sao có thể không kích động khi sắp được trở về quê hương, hắn quá nhớ nhà.
Đối với người khác, hắn chỉ mới chết một hai năm, nhưng đối với hắn mà nói, đã là một ngàn năm rồi.
Cuộc hành trình đã quá mệt mỏi, trái tim đã già đi, hắn muốn trở về với cội nguồn của mình.
Một bên, hai mắt Thanh Xuyên sáng ngời, hung hăng xoa xoa lòng bàn tay, nóng lòng muốn thử xem, hắn ta còn hưng phấn hơn Diệp Thành.
Hãy thử nghĩ xem, nếu Diệp Thành quay trở lại, Chư Thiên chắc chắn sẽ bùng nổ.
Hắn ta không cần nhìn cũng biết biểu cảm của người đời sẽ xuất sắc như thế nào.
Ngoài ra còn có các thái tử của các đại gia tộc Hồng Hoang, họ thường xuyên ức hiếp mọi người, gây ra quá nhiều huyết kiếp đẫm máu, và Hoang Cổ.
Thánh Thể Diệp Thành, sẽ là cơn ác mộng của họ.
Thanh Xuyên càng nghĩ càng hưng phấn, trong đầu đã tưởng tượng ra cảnh tượng đó.
Nghĩ đến đây, hắn ta không khỏi bật cười, vùi đầu thích thú, mọi người nhìn thấy đều nhướng mày: Tên này chắc chắn bị bệnh rồi!
Thanh Loan ho khan và đá Thanh Xuyên sang một bên. Thanh Xuyên xấu hổ, không thể phủ nhận, hắn ta thấy có chút hưng phấn.
Đỉnh núi không yên tĩnh, lúc nào cũng có người đến, cả nam lẫn nữ, tu vi của họ đều không cao, mạnh nhất chỉ là Thánh Nhân.
Họ đến từ nhiều tộc khác nhau, giống như Thanh Xuyên, họ dùng thân phận thú thông linh để ở lại Chư Thiên và tất cả đều vừa trở về từ Chư Thiên cách đây không lâu.
Khi nhìn thấy Diệp Thành, mọi người đều kích động đến mức suýt nữa đã quỳ xuống.
Thánh Thể Diệp Thành đã chết từ lâu và không ai ở Chư Thiên Vạn Vực không biết về điều đó, thần thoại do hắn tạo ra vẫn đang được ca tụng trên các vì Sao.
Nhưng ai có thể ngờ rằng Thánh Thể vẫn còn sống và đang ở Linh Vực.
Cách đây không lâu, hắn đã nghịch thiên, giết chết một vị Bán Đế, Bán Đế cũng là Để, tổng cộng hắn đã giết chết ba vị Đại Đế trong một đời.
Thật sự là một điều may mắn khi gặp được người mạnh mẽ trong truyền thuyết.
Diệp Thành mỉm cười, không nhàn rỗi, hỏi hết người này đến người khác, hỏi thăm mọi người về ký chủ của họ, có lẽ là người quen.
Điều đáng tiếc là không thể tìm thấy, hắn chưa nghe nói về bất kỳ ai trong số họ.
Thanh Loan làm việc rất hiệu quả, cô ta đã thu thập thông tin chỉ tiết về ký chủ của mọi người và giao cho Diệp Thành để Diệp Thành đi tìm.
Tất cả là vì sự an toàn, đưa những ký chủ đó trở lại Đại Sở và tiến hành triệu hồi thông linh một lần nữa để tránh bất kỳ việc ngoài ý muốn nào trên đường.
“Gần đây hãy ở lại trong tộc của ta, không có việc gì thì đừng chạy ra ngoài”. Thanh Loan cười nói: “Ta cần mượn khế ước thông linh của các ngươi”.
“Đã hiểu”. Mọi người vội vàng gật đầu, ai nấy đều vui vẻ.
“Ở cùng Thánh Thể Diệp Thành trong thời gian dài, ra ngoài sẽ rất có mặt
Chẳng bao lâu đã nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết, khóc la inh ỏi, bộc lộ sự sắc bén ra ngoài.
Nhìn từ xa, đỉnh núi mà họ đi tới đang ầm ầm.
Đó là Diệp Thành đang thi triển uy lực, tóm lấy một chân của Minh Tuyệt, đập liên tục xuống đất, không phải khoác lác mà thực sự muốn ném chết hắn ta.
Khóe miệng của mọi người co giật, đặc biệt là các vị thú thông linh, trái tim đập thình thịch, không cần nhìn, chỉ nghe cũng đã thấy đau rồi.