Tiên Võ Đế Vương

Chương 2855: Được rồi!



“Theo mệnh lệnh của lão tổ, đến hầu hạ đạo hữu." Hơn mười người phụ nữ đứng thành một hàng, đều là nữ đệ tử của tông môn, đều có chút

ngượng ngùng.

"Không cần." Diệp Thành bình tĩnh nói, hắn hoàn toàn hiểu rõ cách làm của Tạo Hóa lão tổ lần này, quyết tâm muốn làm quen với hắn.

“Đạo hữu, đừng làm khó chúng ta.” Các nữ đệ tử đều cụp mắt, má đỏ bừng, biết lão tổ muốn bọn họ tới đây để làm gì.

"Không cần." Diệp Thành bình tĩnh nói, không hề nhúc nhích.

“Ngươi không cần ta dùng!" Lý Trường Sinh sốt ruột nhảy cẵng lên trong lò: “Ta còn là xử nam, để ta thử xem.”

Diệp Thành rất chu đáo, phất tay nhẹ một cái thả tên này ra ngoài, muốn vui vẻ phóng túng thì cứ thoải mái đi, nhưng phải cẩn thận kiệt sức mà chết.

Mười mấy nữ đệ tử có chút xấu hổ, vốn là đến đây để phục vụ Diệp Thành, đây là thứ gì, ở đâu chui ra vậy.

"Đừng ngơ ngác nữa, tới đây, bóp vai cho ta." Lý Trường Sinh không coi mình là người ngoài, đó là tính cách cực kỳ không biết xấu hổ.

Các nữ đệ tử đang muốn nổi giận tại chỗ, nhưng bởi vì Diệp Thành nên vẫn đi tới, mỗi người đều xắn tay áo lên.

Bóp vai à! Để bà đây bóp cho ngươi, đảm bảo ngươi hài lòng.

Tiếng hét đột nhiên vang lên, kêu gào thảm thiết, một nhóm nữ đệ tử tụ tập thành vòng tròn, lực tay của bọn họ thật sự rất mạnh.

Thân hình nhỏ nhắn của Lý Trường Sinh, xương cốt bị bóp kêu lên răng rắc, âm thanh giòn vang, chỉ nghe thôi đã thấy rất đau.

"Không bóp, ta không xoa bóp nữa." Tên kia bò ra khỏi đám người, nhưng rất nhanh đã bị các cô gái kéo lại.

Cảnh tượng này có chút kinh khủng, Diệp Thành nhìn thấy thì trong lòng run lên.

Bóp vai thôi đã thành như vậy, trong Tạo Hóa Tông có rất nhiều nhân tài! Phong tục dân gian ở đây thực sự mạnh mẽ một cách dè dặt.

Không bao lâu các cô gái đều dừng tay và nhanh nhẹn rời đi.

Lại nhìn Lý Trường Sinh, hắn ta đã ngã xuống đất như một con heo chết, toàn thân nằm một đống, may mắn là hắn ta vẫn còn lại một hơi.

Đúng là không kiệt sức đến chết, nhưng cũng không khác nhau mấy, đó là vì hắn ta không có phúc để hưởng thụ, không thể đổ lỗi cho người khác được.

"Sao còn chưa xong." Diệp Thành đứng dậy, chắp tay đi đi lại lại trong cung điện dưới lòng đất, chờ đợi trong bồn chồn.

Điều đáng nói là mỗi lần hắn đi qua đi lại đều giãm lên Lý Trường Sinh, rất tự giác, như không có chuyện gì.

Thánh Thể nặng như núi, hắn làm như vậy, giãm Lý Trường Sinh thành một miếng bánh nhân thịt, toàn thân dính xuống đất.

Trời đã gần sáng mới nhìn thấy Tạo Hóa lão tổ chạy đến.

Hai mắt ông lão trũng sâu, trong mắt đầy những đường tơ máu, thoạt nhìn có thể biết cả đêm qua ông ta không hề nhàn rỗi, đã hao hết sức lực.

"Tiền bối, đã sửa xong rồi sao." Diệp Thành vội vàng bước tới, không quên đưa đan dược để bổ sung chân nguyên cho Tạo Hóa lão tổ.

"Ta đã ra tay thì làm sao có thể không xong được." Tạo Hóa lão tổ nói một cách sâu sắc, bộ dáng ra vẻ ta đây kia càng ngày càng tốt.

"Được rồi!" Diệp Thành trở nên tràn đầy năng lượng, tỏa sáng rực rỡ.

“Hiện tại ở Chư Thiên rất hỗn loạn.” Tạo Hóa lão tổ chậm rãi nói: “Đại tộc Hồng Hoang ngang ngược kiêu ngạo, chiếm giữ tinh vực thịnh vượng, ép cho các đại giáo phái đều phải di chuyển đến vùng đất biên giới hoang vu, nếu ngươi đến Huyền Hoang, thì đừng gây chuyện với đại tộc Hồng Hoang."

"Vãn bối nhất định sẽ ghi nhớ điều này." Diệp Thành khẽ mỉm cười.

Trong mắt hắn hiện lên một tia lạnh lùng, miệng nói sẽ không gây chuyện nhưng trong lòng hắn đã dự định sẽ gây sự với từng người một.

Bạn cũ của hắn người thì chết người thì tàn phế, món nợ này cần phải được giải quyết, trong thế hệ trẻ hắn tự nhận mình là bất khả chiến bại so với những người cùng tuổi.


“Làm bạn với ta không phải chuyện tốt.” Diệp Thành tiến vào vực đài, nhưng lại có một ngọc giản bay ra khỏi tay: “Nếu tiền bối muốn, năm sau có thể đến Đại Sở nương náu, ta rất hoan nghênh."

Vừa nói xong, hắn đã tự mình kích hoạt vực đài và biến mất ngay lập tức.

Sau khi hắn rời đi, Tạo Hóa lão tổ đã bóp nát ngọc giản, bên trong chứa đựng một tia Thần thức, che giấu thân phận thực sự của Diệp Thành.

"Hắn... Diệp Thành?" Tạo Hóa lão tổ hoàn toàn choáng váng.