Tiên Võ Đế Vương

Chương 293



Chương 293

“Khương Thái Hư, ngươi nhất quyết không chết không nghỉ phải không?”, chẳng mấy chốc, trong cơ thể Khương Thái Hư vang lên tiếng gầm tôi độc.

“Chúng ta đã dây dưa với nhau năm nghìn năm rồi, đã đến lúc chấm dứt mọi thứ”.

“Ta chết rồi thì ngươi cũng sẽ không thể sống đâu”.

“Ta đã chết từ lâu rồi”.

Tiếng gào thét không biết từ bao giờ biến mất, khi tiên hoả rời khỏi cơ thể Khương Thái Hư, khí tức ông ta trở nên yếu ớt hơn bao giờ hết, lúc này ông ta như ngọn đèn hắt hiu trước gió, chỉ cần cơn gió nhẹ thổi tới cũng có thể tắt bất cứ lúc nào.

“Tiền bối”, Diệp Thành hoang mang tiến lên trước, lấy ra linh dịch.

“Thọ mạng của ta đã tận, có dùng thần dược nghịch thiên cũng không thể cứu nổi ta đâu”, Khương Thái Hư thều thào.

Dù là vậy Diệp Thành vẫn lấy Ngọc Linh Dịch trút vào cơ thể Khương Thái Hư, hy vọng có thể nhờ tinh nguyên của Ngọc Linh Dịch giúp Khương Thái Hư kéo dài thời gian sống.

“Tiểu tử, có thể nói cho ta biết vì sao trong cơ thể ngươi lại có huyết mạch của ma đạo không?”, Khương Thái Hư không ngăn Diệp Thành trút Ngọc Linh Dịch vào cơ thể mình nhưng lại nhìn Diệp Thành bằng con mắt đôn hậu.

Thấy khuôn mặt hiền từ đó của Khương Thái Hư, Diệp Thành bặm môi rồi rút ra cái vạc luyệt ra ma huyết.

Sau khi lấy cái vạc kia ra, Diệp Thành nhìn ra ánh mắt của ông ta chợt sáng lên.

Sau đó ánh mắt Khương Thái Hư dần trở nên ảm đạm, ông ta lắc đầu mỉm cười.

“Tiền bối biết lai lịch của cái vạc này sao ạ?”, Diệp Thành nhìn Khương Thái Hư với vẻ mặt khó hiểu.

Khương Thái Hư mỉm cười nhưng không nói về lai lịch của cái vạc kia: “Tiểu tử, cái vạc này chính là bảo bối, ngươi nhất định phải giữ nó thật cẩn thận, nếu không sẽ gây ra hoạ diệt thân”.

Nghe Khương Thái Hư nói vậy, Diệp Thành hết sức bất ngờ, lúc này hắn mới nhìn vào cái vạc trong tay mình. Một cái vạc có thể khiến cả vị Đại Thánh sống năm nghìn năm tán thưởng, hắn có thể tưởng tượng ra lại lịch của nó khủng khiếp cỡ nào.

“Bảo bối trên người ngươi quả không hề ít”, phía này khí tức của Khương Thái Hư yếu ớt, nhưng nhìn vào túi đựng đồ trên người Diệp Thành, mắt ông ta lại sáng lên, lời nói cũng mang theo ý tứ.

Diệp Thành sững người, hắn liếc nhìn túi đựng đồ của mình. Lẽ nào trong túi đựng đồ của mình còn có bảo bối gì nữa sao?

“Tiểu tử, nhìn vào mắt ta”, Khương Thái Hư ngẩng đầu nói.

Mặc dù không biết Khương Thái Hư định làm gì nhưng Diệp Thành vẫn liếc nhìn ông ta.

Một con mắt của Khương Thái Hư trống rỗng, còn con mắt còn lại lại huyền diệu vô tận, nếu nhìn kỹ thì như thể thấy được cả bầu trời đầy sao, nhìn thấy được cả thế giới rộng lớn, trong con mắt đó như có một đạo tiên luân khắc hoạ, khi hắn còn đang mải quan sát thì tiên luân kia đã xoay chuyển.

“Đây là…là con mắt như thế nào ạ?”, Diệp Thành tò mò.

“Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, tiên tàng mà cả đời ta tự hào, giờ ta…ta giao nó cho ngươi”.

A….!

Nơi đáy vực sâu thăm thẳm vang lên tiếng hét đớn đau.

Chỉ thấy trên tế đàn cổ xưa, Diệp Thành che bên mắt trái của mình mà gào thét, máu tươi trào qua từng kẽ ngón tay, chảy đầy trên khuôn mặt hắn. Đầu Diệp Thành ong ong chỉ muốn nổ tung.