“Ai, cút ra đây”, một tên trong nhóm ba tên bị đánh ngất, hai tên còn lại nổi điên lên, liên tục đánh ra mật thuật.
Diệp Thành đứng từ xa liếc nhìn hai tên này, đợi cả hai tên tung ra đại chiêu thì mới sát phạt đến, sau đó quất roi khiến tên đệ tử ở cảnh giới Nhân Nguyên kia ngất lịm, máu me be bét.
Lại lần nữa hạ gục một tên, Diệp Thành tiếp tục ẩn mình trong làn khói đen.
“Diệp Thành, ta biết là ngươi rồi, dùng đạn khói, đúng là loại hèn hạ”, tên đệ tử kia kêu gào.
“Hèn hạ?”, trong làn khói đen, Diệp Thành bật cười lạnh lùng: “Lẽ nào các ngươi không hèn hạ? Bao nhiêu người như vậy mà lại truy sát một tên Ngưng Khí như ta, so với đạn khói của ta thì các ngươi còn mặt dày hơn”.
“Có gan thì đánh một chọi một, bớt lôi mấy trò hạ đẳng này ra đi”.
“Được thôi”, Diệp Thành lập tức nhảy vọt tới, sau đó không đợi tên đệ tử kia có thêm phản ứng nào, cái roi đen của hắn lập tức quất lên mạnh mẽ.
A….!
Sau tiếng gào thét thảm thiết, tên đệ tử ở cảnh giới Nhân Nguyên Đỉnh Phong kia cũng bị quật cho máu me chảy khắp người, nằm vật ra đất.
Đánh ngất ba tên, Diệp Thành không dám ở lại lâu thêm, hắn thu lại roi sắt và dừng tay, sau đó lấy hết túi đựng đồ và bảo bối của ba tên kia đi sạch sẽ, xong xuôi, đến cả y phục của bọn họ cũng bị lột sạch, chỉ còn lại cái quần lót trên người.
Xử lý cả ba tên gọn gàng, Diệp Thành lập tức quay người biến mất khỏi đó.
Lại tới một khu toàn cây cối rậm rạp, Diệp Thành hiện thân, không vội kiểm tra chiến lợi phẩm của mình, ngược lại, hắn lấy ra cái roi sắt đen xì của mình, hắn có thể xử lý ba tên đệ tử nội môn một cách dễ dàng như vậy cũng là nhờ công lao của cái roi này.
“Không dùng thì không biết, dùng rồi quả khiến người ta phải giật mình”, Diệp Thành chăm chú nhìn cái roi, hắn tặc lưỡi: “Một cái roi thôi mà cũng có thể khiến tên tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên Đỉnh Phong bị đánh cho máu me bet bét, uy lực của mày quả khiến tao phải bất ngờ”.
Diệp Thành bắt đầu ý thức được rằng mình đã quá xem thường uy lực của roi sắt.
Từ khi mua được cái roi này từ buổi đấu giá, Diệp Thành vẫn không hề dùng tới, mãi tới hôm nay khi xử lý những tên ở nội môn hắn mới lấy ra, nào ngờ mới dùng lần đầu đã khiến hắn phải bất ngờ vậy rồi.
“Chịu một roi mà đau đớn vậy sao?”, Diệp Thành lẩm nhẩm, sau đó hắn cầm roi sắt quất thử vào trán mình.
Ôi chao…!
Đột nhiên Diệp Thành cảm thấy mắt hoa cả đi, sau đó đầu hắn ong ong, đặc biệt là linh hồn còn đau đớn như có gì đó chèn ép vậy.
Diệp Thành lắc lắc đầu cố tỉnh táo lại, lúc này hắn mới nhìn cái roi trong tay, ngỡ ngàng nói: “Đây không phải là binh khí sinh ra chuyên để đánh vào linh hồn con người chứ?”
Diệp Thành trầm ngâm hồi lâu rồi lại nghĩ tới cảnh sau khi bị roi sắt đánh trúng, linh hồn của hắn quả thực cảm thấy vô cùng đau đớn, lại nghĩ tới ba tên đệ tử ở nội môn trước đó, bọn họ về cơ bản đã cảm nhận được rõ rệt khả năng thực sự của cái roi này, đó chính là chuyên đánh vào linh hồn con người.
“Bảo bối, đúng là bảo bối”, biết khả năng của cái roi trong tay, Diệp Thành vui vẻ, nói rồi còn không quên hả hơi vào roi sắt, sau đó dùng tay áo lau lau roi: “Năm trăm nghìn linh thạch quả nhiên không hề lãng phí”.