“Ngươi….”, Khổng Tào rõ ràng không đoán được chiêu này của Diệp Thành, nên không biết rằng những chiêu thức ngầm này ngày thường hắn vẫn quen dùng, nhưng không ngờ hôm nay hắn lại bị trúng chiêu.
Có điều dù gì Khổng Tào cũng ở cảnh giới Chân Dương, đặc biệt là bạch thạch khôi được tế luyện mặc dù dùng để đối phó với tu sĩ nhưng cũng chỉ khiến mắt mờ trong giây lát.
Chỉ là trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Diệp Thành đã sử dụng roi sắt, quật thật mạnh vào đầu Khổng Tào.
A….!
Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, roi sắt quả bá đạo, kể cả là Khổng Tào khi trúng chiêu thì thất khiếu đều chảy máu.
“Ai bảo ngươi tính kế với ta”, Diệp Thành mắng chửi, hắn tiến lên trước một bước đạp luôn vào đũng quần Khổng Tào.
Hự…!
Thằng nhỏ bị đạp đau đớn khiến Khổng Tào tức tím người.
Chỉ sợ có biến cố, Diệp Thành không cho Khổng Tào cơ hội phản ứng, hắn lại lần nữa quất roi sắt liên tiếp đánh vào đầu Khổng Tào.
A….!
Khổng Tào bị đánh máu me chảy be bét, đặc biệt là đầu còn ong ong đau đớn, cơn đau đớn từ trong linh hồn khiến thần trí hắn không còn tỉnh táo, đến đứng còn không vững, cuối cùng bị một roi của Diệp Thành quật xuống nằm ngửa ra đất, chìm vào trạng thái hôn mê.
Xử xong Khổng Tào, Diệp Thành thu lại roi sắt, lúc này hắn mới ra tay thu lại sạch sẽ từng món bảo bối trên người Khổng Tào, đương nhiên, y phục của Khổng Tào cũng bị lột sạch sẽ, chỉ để lại cái quần lót.
Làm xong xuôi, Diệp Thành dùng tiên thừng trói quanh người Khổng Tào như đang buộc bánh chưng, sau đó còn không quên dùng mê hương khiến hắn ngất đi, cuối cùng mới ném tên này vào trong hố đã đào sẵn từ trước.
Cứ như vậy, Khổng Tào bị vùi xuống đất.
“Không sao đâu, chẳng chết nổi đâu”, Diệp Thành vỗ vỗ mặt đất: “Ngủ lấy giấc nhé, đợi ngươi tỉnh lại thì sẽ biết thế giới này có bao nhiêu điều nhục nhã thôi”.
Giải quyết xong Khổng Tào, Diệp Thành nhanh chóng rời khỏi đây.
Không lâu sau đó, một bóng hình xuất hiện ở đây, nếu nhìn kỹ thì đó chính là Giang Dương.
Thấy mặt đất đầy vết tích lộn xộn, Giang Dương cau mày: “Nơi này vừa xảy ra đại chiến”.
Đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, Giang Dương mới quay người rời đi, hắn không thể ngờ tới ở dưới gốc cây ở phía xa, Khổng Tào đã bị chôn dưới đó.
Còn Diệp Thành lại tìm cho mình một nơi không ai biết đến, đem số đạn địa lôi, đạn khói còn lại ra, chuẩn bị phục kích một trong hai người Tả Khâu Minh và Giang Dương.
Thực ra hắn vốn dĩ có thể rời khỏi rừng hoang ngay lúc này, thế nhưng hiện giờ trong rừng hoang ngoài hắn ra thì chỉ còn lại Tả Khâu Minh và Giang Dương, cả hai tên lúc này đang lật tung khu rừng đi tìm hắn. Diệp Thành không muốn đi vì muốn xử lý hai tên này.
Không biết cách làm kỳ lạ của hắn nếu để Tả Khâu Minh và Giang Dương biết thì sẽ nghĩ thế nào.
Chẳng mấy chốc, Diệp Thành đã gài bẫy xong xuôi còn mình thì chui xuống hầm.
Không lâu sau đó, hắn đã quay lại, vả lại còn dụ được theo một người, đó chính là Giang Dương xuất hiện trong lùm cây rậm rạp trước đó.