Tiên Võ Đế Vương

Chương 355



Là đồ đệ, hắn không thể oán trách sư phụ hà khắc, là do hắn tự ti, ngay từ đầu đã sợ sức mạnh của Phong Ảnh, mất đi tín niệm tất thắng.

“Tiếp sau đây, ta sẽ không ra lệnh cho Phong Ảnh dừng tay nữa”, bên dưới chiến đài, Sở Huyên liếc nhìn Diệp Thành sau đó phất áo bay vào không trung.

Rầm! .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Liên Hoa Lâu: Chu Tước Quyển

2. Cuối Cùng Vẫn Bỏ Lỡ Nhau

3. Bác Sĩ Kiều Xin Đừng Manh Động

4. Chiều Hư

=====================================

Trên chiến đài, những đòn tấn công của Phong Ảnh càng mạnh mẽ hơn, Diệp Thành bị đánh lùi liên tiếp về sau, sắc mặt hắn lúc này lại bình tĩnh hơn rất nhiều.

“Tín niệm tất thắng”, vừa bị đánh, Diệp Thành vừa lẩm bẩm.

“Ngay từ đầu ta đã sợ chiến, sợ sức mạnh của nó, không có dũng khí chiến đấu”.



“Trên con đường tu luyện là không được sợ hãi”.

Hắn nghĩ tới trận so tài ngoại môn, trận nào cũng khốc liệt, nguy hiểm tới giây phút cuối cùng, hắn sống dở chết dở nhưng không hề bỏ cuộc, nhưng hiện giờ lại sợ hãi trước một hình nộm vô tình.

“Sư tôn, con hiểu lời người nói rồi”, Diệp Thành nắm chặt tay.

Hám sơn!

Diệp Thành tung đòn giao đấu với hình nộm Phong Ảnh, hắn vẫn bị đánh lùi về sau ói ra máu.

Hình nộm Phong Ảnh vẫn mạnh như trước, nó tung ra những đòn công kích bá đạo, mỗi lần ra tay đều khiến Diệp Thành phải nhuốm máu, nó không có tình cảm nên đòn tấn công không hề nương tình.

Phụt!

Phụt!

Diệp Thành vẫn bị đánh lùi, từng vết thương để lại trên cơ thể.

Mặc dù vẫn bị đánh lùi nhưng lần này hắn đã bớt đi phần lo lắng mà bình tĩnh hơn, cho dù ở thế yếu hơn nhưng Diệp Thành vẫn cố gắng kiên trì chiến đấu.

Trong giây phút, lòng hắn chợt có một cảm giác thăng hoa kỳ diệu. Hắn quên đi cảm giác đớn đau, dưới đòn tấn công liên tiếp của Phong Ảnh, Diệp Thành bước vào trạng thái huyền diệu, thực lực của hắn mặc dù yếu hơn Phong Ảnh nhưng hắn đã tìm được một luồng sức mạnh mới, đó chính là tín niệm tất thắng và ý chí bất bại, còn sức mạnh này cuối cùng cũng ngưng lại thành ý chí chiến đấu vô địch.



Giết!

Sau tiếng hét, Diệp Thành biến đổi như con sư tử thức tỉnh sau giấc ngủ, máu trong người sục sôi như thiêu như đốt.

Trong trận huyết chiến, Diệp Thành sử dụng mật pháp luyện thể, không lựa chọn né tránh nữa mà đấu trực diện với Phong Ảnh.

Ngươi đánh ta một chưởng ta đáp lại một chưởng, ngươi đâm ta một đao ta đâm lại một đao, lại là cách đánh hại người hại mình đó.

Rắc!

Rắc!

Trong cơ thể Diệp Thành vang lên từng âm thanh không dứt, xương cốt và kinh mạch dãn ra rồi co lại liên tục sau khi hắn sử dụng mật pháp Man Hoang Luyện Thể.

Nếu có người nào đó nhìn thấy sẽ nghĩ hắn là một tên điên, và lúc này, đến hắn còn nghĩ mình điên rồi. Hình nộm Phong Ảnh càng mạnh thì hắn càng hưng phấn, càng điên cuồng vì đây chính là một mục tiêu, cho dù phải dẫm lên máu của chính mình thì hắn cũng phải hoàn thành mục tiêu.

Trong hư không, Sở Huyên âm thầm quan sát trận chiến.

Cơ thể đẫm máu của Diệp Thành hiện lên trong mắt cô, thân hình gầy gò kia vẫn đang liều mạng.

“Tiểu tử, đừng trách vi sư hà khắc”, giọng Sở Huyên nhẹ bẫng, bàn tay nắm chặt, đôi mắt rưng rưng, vài lần cô định cho Phong Ảnh dừng lại nhưng sau cùng vẫn quyết định không hành động gì.

“Diệp Thành, từ giây phút ngươi là đồ đệ của ta thì ngươi đã mang theo sứ mệnh rồi”.