Tiên Võ Đế Vương

Chương 387



Ngay sau đó, xung quanh Tử Huyên khí lưu trong không khí di chuyển với tốc độ nhanh chóng, tiếp đến là tiếng “vút” của kiếm vang lên, bằng mắt thường có thể trông thấy từng đạo kiếm khí tuyệt đẹp đang ngưng tụ lại, mỗi mọt đạo kiếm khí đều vô cùng sắc lạnh, khiến người ta nhìn mà rợn tóc gáy.

“Lạc Anh Hoa Kiếm Trận”, lúc này ở hiện trường không chỉ một người nhận ra kiếm trận này, hình như bọn họ đều biết tiếp theo Tử Huyên sẽ sử dụng mật thuật gì.

“Đây là đại chiêu tấn công nhóm”, Tạ Vân kích động rít lên, có vẻ như hắn cũng biết mật thuật mà Tử Huyên thi triển là gì và cũng biết nó khủng khiếp tới mức nào.

Còn về Diệp Thành, lúc này hắn đang ngẩng đầu nhìn vào hư không. Tử Huyên lơ lửng ở đó, y phục tung bay, dưới ánh trăng chiếu rọi, bên cạnh nó là từng đường kiếm khí tuyệt đẹp, trông Tử Huyên lúc này giống như Cửu Thiên Huyền Nữ vậy.

Dưới con mắt của tất cả mọi người, Tử Huyên khẽ di chuyển cánh tay sau đó chỉ tay xuống phía dưới.

Vút!

Vút!

Đột nhiên, kiếm khí nhiều vô kể bay ra.

“Tránh đi”, Tề Dương hét lớn, hắn là người đầu tiên lùi nhanh chóng về sau.

Thế nhưng mặc dù Tề Dương lùi về sau nhưng vẫn bị kiếm khí rợp trời kia bao quanh chứ đừng nói tới những đệ tử nội môn khác.

Thấy kiếm khí dày đặc bay xuống, các đệ tử nội môn biết không tránh được nên lần lượt phòng ngự, hoặc là vung linh kiếm, hoặc là ngưng tụ lớp chắn bảo vệ, nếu không thì giây phút sau sẽ bị làn mưa kiếm kia đâm xuyên cơ thể.

Keng! Keng! Keng!



Bên ngoài hang động đã vang lên tiếng kim loại va vào nhau, kiếm khí rợp trời vốn là đại chiêu để tấn công tập thể, các đệ tử bên dưới ngã xuống, hiện trường ngoài Dương Bân ra thì những người khác đều trúng chiêu.

Phụt!

Phụt!

Phụt!

Đây là cảnh tượng vô cùng hoành tráng, kiếm khí của Tử Huyên lạnh lẽo vô tình, công phá rất nhiều bức chắn của đám đệ tử nội môn và để lại nhiều vết thương hằn sâu trên cơ thể bọn chúng. Nơi này cũng chỉ có Tề Dương và mấy người phía Tả Khâu Minh ở cảnh giới Chân Dương không bị thương mà thôi.

“Phi tiêu kiếm quyết”, Tề Dương gạt phăng đi kiếm khí cuối cùng sau đó đâm một kiếm vào không trung, uy lực của nhát kiếm này mạnh mẽ vô cùng, có khả năng đâm xuyên sơn thạch.

Chỉ thấy Tử Huyên bay lượn di chuyển giống như đạo ánh sáng trắng với tốc độ di chuyển cực nhanh né qua từng nhát phi kiếm của Tề Dương, sau đó một đạo chưởng ấn được tung ra, Tề Dương đang ở thế bị chèn ép lập tức bay đi.

“Cùng lên”, bọn Tả Khâu Minh đều ở cảnh giới Chân Dương, từ tứ phương tám hướng xông tới, chỉ cần ra tay là tung ra đại chiêu.

Có điều tốc độ của Tử Huyên quá nhanh, căn bản không cho bọn chúng cơ hội phản ứng, chỉ cần tung ra một chưởng thôi là đã khiến nhóm người phía Tả Khâu Minh bị đánh bay đi rồi. Chỉ cần lật tay rồi chỉ điểm đã có thể để lại từng vết thương rỉ máu trên người Khổng Tào đang lao tới, cuối cùng một loạt chưởng được tung ra khiến Tề Dương bay ra khỏi đó.

“Vô thiên vô pháp, đúng là vô thiên vô pháp”, bọn Diệp Thành ở cửa hang động mặt mày trông thú vị thấy rõ.

Hình nộm Huyền Cấp tương đương với võ sĩ ở cảnh giới Chân Dương, thế nhưng một mình Tử Huyên lại có thể đánh tới tấp khiến nhóm người phía Tề Dương không ngẩng nổi mặt lên.