Chương 395
Cô muốn giết hắn?
Chuyện gì thế này? Mới một ngày không gặp, sao sư phụ lại muốn giết hắn?
“Linh Nhi, dừng tay”, ngay khi Sở Linh định bóp mạnh hơn thì Sở Huyên xuất hiện.
Trời…trời đất!
Nhìn thấy Sở Huyên, Diệp Thành sững sờ tại chỗ.
Trên Ngọc Nữ Phong còn có một người giống hệt Sở Huyên?
Tỷ muội song sinh?
Trong giây phút, đầu Diệp Thành như muốn nổ tung.
Hắn nghĩ đến cánh cửa đá mà Sở Huyên từng dẫn hắn tới, trong đó có người đang bế quan, người ấy không cần nói cũng biết chính là nữ nhân điên rồ đang bóp cổ hắn lúc này.
Hắn nhớ lại Sở Linh mà Bàng Đại Xuyên của Vạn Bảo Các ở nội môn từng nói đến, không cần nói cũng biết chính là nữ nhân điên rồ trước mặt này.
Hắn còn nhớ tới yêu thú trong rừng rậm và chuyện đêm xuân cùng nữ tiền bối xinh đẹp, người đó còn phải nói sao? Chính là nữ nhân điên rồ trước mặt hắn này, nếu không thì cô cũng không đến mức vừa gặp đã muốn giết hắn.
Khoé miệng Diệp Thành giật giật, vẻ mặt thoáng chốc trở nên cực kỳ thú vị.
Hắn đã nghĩ rất nhiều, nhưng điều duy nhất hắn không ngờ tới là phong chủ Sở Huyên của Ngọc Nữ Phong còn có tỷ muội song sinh, mà hắn là đồ đệ duy nhất của Sở Huyên lại không biết chuyện này.
Á!
Diệp Thành có cảm giác muốn treo cổ, nếu biết trước nữ nhân điên đêm đó là tỷ muội song sinh của Sở Huyên, hắn còn ở lại Hằng Nhạc Tông sao? Hắn còn ngu ngốc làm đồ đệ của Sở Huyên sao?
“Còn không buông tay? Hắn là đồ nhi của ta”, khi đầu óc Diệp Thành còn đang mải suy nghĩ hết thứ này đến thứ khác thì Sở Huyên đã xen vào, ngăn Sở Linh lại và thả hắn ra.
“Hắn… hắn là đồ nhi của tỷ?”, Sở Linh giật mình, hiển nhiên không biết người cướp đi sự trong trắng của mình đêm đó là đồ nhi của tỷ tỷ.
“Hắn chính là Diệp Thành mà ta nói”, Sở Huyên liếc mắt nhìn Sở Linh.
“Tỷ, ta không quan tâm hắn là ai, hôm nay ta nhất định phải giết hắn”, hai má Sở Linh nóng bừng, mặt đỏ ửng, không biết vì tức hay vì xấu hổ.
“Hắn chọc giận muội à?”
“Hắn…”, Sở Linh vừa định nói, nhưng lời đến bên miệng lại như bị thứ gì đó làm cho nghẹn lại.
Cô có thể nói gì? Nói tên tiểu tử này đã ngủ với cô? Hay là nói đêm đó cô đã rên rỉ khơi gợi thế nào?
Điều này hiển nhiên rất khó nói, cô đã giữ thân như ngọc hơn trăm năm, là hoá thân Ngọc Nữ một đời của Hằng Nhạc Tông lại bị một tiểu tu sĩ cảnh giới Ngưng Khí cướp mất trinh tiết, lời này làm sao Sở Linh nói ra được?
Nhất thời hai má Sở Linh đỏ ửng, giết người phải có lý do, nhưng lý do này không thể nói ra.
A!
Sở Linh giậm chân, thẹn quá hoá giận bèn giở trò vô lại: “Muội không quan tâm, muội muốn giết hắn”.
“Muội nói gì vậy, giết người phải có lý do chứ!”, Sở Huyên bị Sở Linh làm cho bối rối.
Nói xong Sở Huyên nhìn Diệp Thành đang nằm ho dữ dội trên đất rồi hỏi: “Tiểu tử, có phải ngươi đã làm sai chuyện gì rồi không?”