Tiên Võ Đế Vương

Chương 460



Chương 460

“Mùi đan dược”.

“Người ra tay không phải là luyện đan sư chứ?”, Diệp Thành nheo mắt, thân là luyện đan sư, hắn rất nhạy cảm với mùi đan dược, bên trên tấm đạo bào có phảng phất mùi đan dược.

Diệp Thành đặt tấm đạo bào trong tay xuống, hắn trầm tư suy nghĩ.

“Chỉ bắt đi những đứa trẻ tròn một tuổi, không phải đem chúng đi luyện đan chứ?”, Diệp Thành nghĩ tới một thủ đoạn luyện đan tà ác mà Từ Phúc từng nói đó chính là đem những đứa trẻ tròn một tuổi làm dược dẫn.

Hồi lâu Diệp Thành vẫn không hề lên tiếng. Triệu Dục và người đàn ông trung tuổi ở bên cứ đứng đó không dám nói gì.

Cuối cùng, Triệu Dục lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí yên lặng: “Thượng tiên, đã…đã tìm được manh mối gì chưa?”

“Đem bản đồ của nước Triệu ra đây cho ta”, Diệp Thành lên tiếng.

Ngay sau đó, người đàn ông trung tuổi mặc áo giáp vội vàng rút ra một tấm bản đồ rất to, tiếp đến là treo lên tường theo như dặn dò của Diệp Thành.

Diệp Thành tiến lên trước, lặng lẽ quan sát bản đồ của nước Triệu, ánh mắt hắn đảo qua mười mấy vị trí, đều là những ngôi làng bị tàn sát gần đây, những ngôi làng đó cách đây không xa, có vài ngôi làng còn nằm sát nhau.

Hồi lâu, Diệp Thành mới thu ánh mắt lại, hắn nhìn sang người đàn ông trung tuổi ở bên, hỏi: “Ông là tướng quân?”

“Bẩm Thượng Tiên, mạt tướng tên Tần Hùng, là Hổ Uy đại tướng quân của nước Triệu”, người đàn ông trung tuổi cung kính đáp lời.

“Vậy tướng quân nhìn nhận sự việc này thế nào?”

Tần Hùng mặc dù ngỡ ngàng nhưng vẫn hít vào một hơi thật sâu tới trước tấm bản đồ, lần lượt chỉ ra vài ngôi làng xảy ra thảm sát, nói: “Nhìn từ địa điểm và phương hướng xảy ra thảm án thì kẻ ra tay di chuyển từ Nam tới Bắc, thảm sát từng nơi một, rõ ràng chúng rất lớn mạnh nên mới không hề kiêng dè gì như vậy”.

“Ông nói tiếp đi”, Diệp Thành điềm tĩnh lên tiếng.

Tần Hùng gật đầu, tiếp tục chỉ ra vài nơi khác: “Nếu như quan sát theo cung đường của chúng thì có thể thấy mấy thôn này sẽ nằm trong tầm ngắm tiếp theo. Nếu Thượng tiên ra tay thì nên lưu ý những điểm này”.

“Mười mấy ngôi làng đều bị tàn sát, bị tàn sát vào thời gian nào?”, Diệp Thành nhìn sang Tần Hùng.

“Giờ tý”, Tần Hùng nhận định: “Theo mạt tướng đoán thì thế lực gian tà kia có lẽ sẽ xuất hiện trong đêm nay”.

“Y phục huyết sắc chỉ xuất hiện vào giờ Tý?”, Diệp Thành xoa cằm, ánh mắt thoáng qua tia sáng: “Không phải là Huyết Vu chứ?”

Diệp Thành nghĩ tới một tộc người dị thường, đó là một nhánh của tộc người Vu thời cổ đại, được các tu sĩ chính phái coi là gian tà, từ xưa tới nay chỉ xuất hiện vào ban đêm, chủ yếu hút máu người, thủ đoạn vô cùng tàn độc.

“Thế nhưng mùi đan dược trên đạo bào là sao?”, Diệp Thành trầm ngâm: “Lẽ nào là một luyện đan sư cao cường nuôi Huyết Vu, nếu như vậy thì việc này rắc rối to”.

Diệp Thành hồi lâu mới quay người sang Triệu Dục: “Có ba việc, thứ nhất, trước giờ Tý, lấy những ngôi làng mà Tần tướng quân chỉ ra làm trung tâm, thứ hai, cho đội quân của nước Triệu đang đi tìm kiếm tản đi, những người đó có lẽ là tu sĩ, mọi người đi thì sẽ bị tàn sát. Thứ ba, trước giờ Tý ngày hôm nay nhất định phải chôn hoả lẫm, càng nhiều càng tốt.