Bên ngoài, những linh thảo quý giá được cho vào ngày càng ít, cả hai biết rằng thời khắc mình phản công lại sắp tới, vì tiếp sau đây chính là thời điểm then chốt để luyện chế ra Thị Huyết Nguyên Linh Đan: Dung hoà tinh hồn trẻ nhỏ.
“Tiếp theo là dung hoà tinh hồn rồi, trong quá trình dung hoà chính là lúc chúng ta ra tay”, Diệp Thành lên tiếng.
Quả nhiên, hắn vừa dứt lời, từng linh hồn hư ảo bay vào trong, nếu nhìn kỹ thì có thể nhận ra dó chính là hình dạng của những đứa trẻ.
Oa oa…oa oa!
Mặc dù là linh hồn nhưng Diệp Thành và Thượng Quan Ngọc Nhi đều có thể nghe ra được tiếng khóc của chúng. Những đứa trẻ sợ hãi không nơi nương tựa như đang muốn tìm mẹ của chúng.
“Đây là sinh mạng đấy”, nhìn thấy linh hồn của trẻ nhỏ, Thượng Quan Ngọc Nhi mặt lạnh như phủ thêm lớp sương giáng.
“Giết hại trẻ nhỏ, đúng là tội ác”, khuôn mặt Diệp Thành cũng lạnh hẳn lại. Chín nghìn chín trăm chín mươi chín sinh mệnh trẻ thơ còn chưa từng được đi nhìn ngắm thế giới xinh đẹp này, không được nuôi nấng trưởng thành mà đã bị tàn sát đáng thương như vậy.
Đây chính là thế giới của kẻ mạnh, quá đỗi tàn khốc.
Ngay sau đó, âm thanh lò luyện đan rung lên, linh hồn của những đứa trẻ bắt đầu thâm nhập vào cơ thể Diệp Thành và Thượng Quan Ngọc Nhi, chủ yếu là dung hoà với linh hồn bọn họ.
Lúc này, Diệp Thành và Thượng Quan Ngọc Nhi đều im lặng.
Linh hồn mặc dù có thể tăng nhanh tu vi linh hồn của bọn họ nhưng việc tiếp nhận linh hồn trẻ nhỏ thế này khiến bọn họ có một cảm giác tội lỗi, nên biết rằng việc tăng sức mạnh linh hồn của bọn họ hiện giờ chính là đánh đổi lại bằng sinh mạng vô tội của những đứa trẻ.
“Ta…ta xông ra được không?”, Thượng Quan Ngọc Nhi mở mắt nhìn Diệp Thành: “Ta không muốn linh hồn những đứa trẻ hoà vào linh hồn ta nữa”.
“Ta cũng không muốn”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu: “Nhưng đây là thời khắc quan trọng, cô nên biết chỉ cần chúng ta sống sót thì mới có cơ hội mạnh lên, mới có thể lấy lại công bằng cho những vong linh vô tội ấy”.
Thượng Quan Ngọc Nhi bặm môi im lặng và nhắm mắt lại.
Còn Diệp Thành cũng nhắm mắt theo. Mặc dù không muốn nhưng hắn vẫn cố gắng nhận linh hồn của những đứa trẻ này vào cơ thể. Linh hồn của hắn cũng theo đó mà mạnh lên, linh hồn của trẻ thơ thuần khiết dần dần hoà vào với linh hồn hắn.
Cứ vậy, thời gian dần trôi.
Lão già mặc đồ tím bên ngoài ngồi trên một tảng đá.
Luyện đan đã tới thời khắc quan trọng, lão ta vừa kiểm soát lửa vừa đẩy linh hồn trẻ nhỏ vào trong cơ thể Diệp Thành và Thượng Quan Ngọc Nhi. Quá trình này không thể vội vàng được, cũng không thể bị bất cứ điều gì làm ảnh hưởng, chỉ cần sai sót một li thôi cũng có thể phải trả giá bằng sự thất bại.
“Thị Huyết Nguyên Linh Đan, cuối cùng ta cũng luyện ra được rồi”, mặc dù nhắm mắt nhưng miệng lão ta lại nhếch lên cười tôi độc.
“Viên đan dược này mà luyện thành thì tu vi của ta sẽ tăng gấp bội”.
“Đan Thần, năm xưa ông đuổi ta khỏi đan thành, không ngờ ta còn sống phải không?”
“Đợi đấy, ta sẽ cho ông phải trả cái giá đau đớn, Vạn Thần Dược Điển chết tiệt đó cũng sẽ là của ta. Ha ha ha…”