Tiên Võ Đế Vương

Chương 495



Chương 495

Có điều Sở Huyên như không nghe thấy gì, vẫn điên cuồng tìm kiếm, lật tung từng lớp đất đá với hy vọng có thể tìm ra được bóng dáng quen thuộc của Diệp Thành.

“Đến cả muội cũng bị thương sau một chưởng của Đan Hồn, huống hồ Diệp Thành mới chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên”, Dương Đỉnh Thiên hít vào một hơi thật sâu: “Trời cao tự an bài, đây là số phận của hắn, muội hà tất phải tự trách mình?”

“Không, Diệp Thành sẽ không dễ dàng mà chết như vậy”, Sở Huyên vẫn đang mải miết lục tìm, cho dù biết đang tự lừa dối bản thân nhưng cô vẫn không muốn tin Diệp Thành đã chết.

Cuối cùng, dưới lớp đất đá rất nặng, Sở Huyên lôi ra được hình nộm Tử Huyên đã bị đánh tan tành.

Sở Huyên dừng lại, cô nhất thời chìm vào tuyệt vọng, cứ thế quỳ ở đó hồi lâu, tia hy vọng cuối cùng dần tan biến, đến cả hình nộm Địa Cấp còn ra thế này thì Diệp Thành sống sao.

“Vi sư đến muộn rồi, là vi sư hại con”, Sở Huyên bất giác nắm tay, cô hối hận vô cùng, trong đôi mắt uất hận kia cuối cùng cũng tuôn trào nước mắt.

Nếu không phải cô quá hà khắc với Diệp Thành thì hắn cũng không đến mức phải đi một mình đến nước Triệu, sẽ không gặp Đan Hồn rồi để tới mức đến thi thể cũng hoá thành tro bụi.

Haiz!

Mọi người đều thở dài.

Không biết từ bao giờ nơi này chìm vào yên tĩnh, mấy người phía Thượng Quan Bác đưa theo Thượng Quan Ngọc Nhi đang hôn mê đi về phía Chính Dương Tông, còn mấy người phía Dương Đỉnh Thiên cùng Sở Huyên đang thất thần quay về Hằng Nhạc Tông.

Mãi tới khi một âm thanh vang vọng lên mới phá vỡ bầu không khí im lặng nơi đây.

Âm thanh này xuất phát từ một vũng máu trên mặt đất, chính là phần xác thịt đẫm máu mà Đan Hồn đã chết hoá thành lúc này đang nhúc nhích ngưng tụ tạo thành một hình tròn bằng thịt màu đỏ như đang sống và có hơi thở.

Nếu như mấy người phía Dương Đỉnh Thiên ở đây thì nhất định sẽ hết sức kinh ngạc vì đây chính là một quỷ thai.

Cách nói quỷ thai được lưu truyền từ thời Thượng Cổ, tương truyền ác nhân của Huyết Vu, bên trong cơ thể tích tụ oan linh vô tội, còn khí tức của những oan linh này có thể thai nghén ra quỷ thai, những người thế này sau khi chết đi thì quỷ thai có thể sinh ra, điều này cũng có nghĩa rằng bọn họ có thể nhờ vào quỷ thai mà trùng sinh.

Còn đan hồn chính là người như vậy, mặc dù là luyện đan sư nhưng lại là kẻ gian tà, bên trong cơ thể lão ta đã sinh ra quỷ thai từ lâu.

Biến cố như vậy rõ ràng là việc mà phía Dương Đỉnh Thiên không thể ngờ tới.

Roẹt!

Huyết quang mạnh mẽ như một đạo huyết mang xông phá vào hư không sau đó tiêu tán mất, chỉ có một giọng nói tôi độc vang vọng trong không gian: “Hằng Nhạc Tông, Thượng Quan Gia, đợi ta trùng sinh ta nhất định sẽ giết chết các người…”

………

Dòng sông này chảy về phía đông, nếu nhìn từ trên cao xuống thì giống như con rồng khổng lồ đang uốn lượn trên mặt đất.

Nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện bên trong đó có một người đang hôn mê, và đang trôi theo dòng sông kia, chốc chốc có mỏm đá nhô lên nên hắn mới mắc vào sau đó lại trôi đi tiếp.

Không sai, đó chính là Diệp Thành.

Hắn chưa chết mà bị một chưởng của Đan Thần đánh bay xuống dòng sông. Khi Sở Huyên tìm hắn, hắn đã trôi dạt về phía xa theo dòng chảy của con sông. Cũng vì không tìm ra hắn nên mọi người đều nghĩ rằng hắn đã chết rồi.