Tiên Võ Đế Vương

Chương 521



Chương 521

“Ồ, náo nhiệt ra đấy nhỉ!”, người tới là Gia Cát Vũ, lão ta ở chỗ nghỉ ngơi mãi cũng chán nên tới đây chơi.

Nhìn thấy là Gia Cát Vũ, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên vội vàng đứng dậy cung kính chào: “Chào tiền bối Gia Cát”.

“Đều đã hơn trăm tuổi rồi, không cần khách sáo”, Gia Cát Vũ phất tay, sau đó nhìn quanh một hồi mới thấy bóng dáng Diệp Thành ở trong góc.

Gia Cát Vũ bước ra tới, thoắt cái đã tới bên cạnh Diệp Thành, thấy mặt mũi hắn bầm dập thì không khỏi chậc lưỡi: “Sao đấy, mới không gặp một hồi sao ngươi lại bị đánh thành ra thế này rồi?”

Nghe vậy mọi người lại sửng sốt: “Tiền bối Gia Cát Vũ biết Diệp Thành ạ?”

“Đương nhiên là biết rồi!”, lão già Gia Cát Vũ trả lời rất thản nhiên: “Tiểu tử này do ta đưa tới Chính Dương Tông mà”.

Lời lão ta vừa dứt, ánh mắt mọi người lại đổ dồn vào Diệp Thành, tỏ vẻ kinh ngạc, thầm nói Diệp Thành tu vi không cao nhưng lại mang trong mình rất nhiều câu chuyện, không ngờ còn có quen biết với cả Gia Cát Vũ.

“Tiền bối uống rượu không?”, Diệp Thành đưa vò rượu cho Gia Cát Vũ.

“Uống gì mà uống! Đi, gia gia đưa ngươi tới nơi này”, Gia Cát Vũ đẩy vò rượu ra, sau đó một tay xách Diệp Thành lên hư không, biến mất không thấy tăm hơi như một làn khói.

Sau khi họ đi, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên nhìn thấy rõ ràng có vài bóng đen nhanh chóng đuổi theo hai người họ, hiển nhiên là người Thành Côn phái tới để theo dõi Gia Cát Vũ.

“Tiền bối định đưa con đi đâu?”, bị Gia Cát Vũ xách đi bằng một tay, Diệp Thành khó hiểu nhìn lão.

“Đương nhiên là tới một nơi thú vị rồi!”, Gia Cát Vũ nói rất thần bí, nói xong còn liếc nhìn mấy bóng đen phía sau rồi cười khẩy: “Nhưng trước tiên chúng ta phải cắt đuôi mấy tên phía sau đã”.

Nói xong Gia Cát Vũ đột nhiên tăng nhanh tốc độ như một đạo thần mang xẹt qua bầu trời rồi bay ra khỏi Chính Dương Tông.

Mấy đại trưởng lão của Chính Dương Tông phía sau cũng đuổi theo.

Tiếp đó Gia Cát Vũ đưa Diệp Thành bay vòng quanh Chính Dương Tông hơn chục vòng rồi mới lặng lẽ quay về Chính Dương Tông, sau một hồi lòng vòng quanh ngọn núi nhỏ, cuối cùng hai người xuyên vào lòng đất.

“Đây… đây là nơi nào?”, nhìn xung quanh nhấp nhô từng tia sáng kỳ dị, Diệp Thành hơi kinh ngạc. Hắn cứ tưởng lòng đất là một nơi vô cùng u tối, nhưng trước mắt hắn lại là một nơi cực kỳ sáng.

“Đây là cấm địa của Chính Dương Tông”, Gia Cát Vũ nhỏ giọng đáp.

“Cấm địa?”, Diệp Thành nghe thế không nói hai lời lập tức quay đầu bỏ chạy. Đây là cấm địa, nếu bị kẻ mạnh của Chính Dương Tông chặn lại thì kết cục sẽ rất thảm.

“Đi đâu? Quay lại”, Gia Cát Vũ lên tiếng nạt rồi lại xách Diệp Thành quay lại: “Đây là một nơi rất thú vị, có bảo bối đấy”.

“Có bảo bối thì người tự lấy đi, sao phải dẫn con theo? Con không muốn bị người của Chính Dương Tông bắt đâu”, Diệp Thành không nghe theo lão ta, đi theo lão già chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn này có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.

“Ta cần chân hoả để giải trừ phong ấn”, cuối cùng Gia Cát Vũ cũng nói ra sự thật.

“Con tin người mới lạ đấy”.

“Ngươi nói thế thì ta gọi người đấy, dù sao ta chạy nhanh, không ai bắt được ta”, Gia Cát Vũ ngoáy tai, nói một câu khiến Diệp Thành suýt hộc máu.

“Người rắp tâm muốn đào hố cho con đúng không?”, Diệp Thành nhìn lão già Gia Cát Vũ, trên đầu hắn đã xuất hiện đầy vân đen.

“Ồ, ta cũng không muốn hại người, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời thì ta đảm bảo ngươi sẽ không sao”, Gia Cát Vũ vỗ ngực trả lời, nói rồi lão lấy hai tấm linh phù trong ngực ra: “Thấy không, đây là Ẩn thiên linh phù, dán lên người là có thể ẩn thân, cho dù Thành Côn ở đây cũng không phát hiện ra chúng ta”.