“Con không giở trò”, Diệp Thành nhướng vai hắn phủi tay tỏ vẻ bất lực: “Con đang tập trung thi đấu, là do người tự đưa ra vấn đề này. Người cũng đã nói rồi cho nên con chỉ có thể đưa ra điều kiện thôi, vả lại Chính Dương Tông hào phóng như vậy có lẽ cũng sẽ không để tâm tới số tiền vặt thế này đâu”.
“Ngươi là cái thá gì mà dám đưa ra điều kiện với ta?”, Thành Côn tức tối đứng bật dậy.
“Nhìn kìa, tức quá hoá giận rồi. Cho nên, nếu Chính Dương Tông không bỏ được ra số tiền như vậy thì cũng đừng lôi mấy việc vô nghĩa này ra nói. Muốn làm nhục Hằng Nhạc Tông thì ông chọn nhầm đối tượng rồi. Năm xưa Chính Dương Tông đuổi ta đi như vứt đi thứ rác rưởi, bây giờ lại mặt dày mời ta quay về. Nhưng thật sự xin lỗi, ta đây không có tâm trạng”.
Giọng nói của Diệp Thành vang vọng tứ phương khiến tất cả như bùng nổ.
Chính Dương Tông là gì, đường đường là chủ trì của trận so tài, ai dám đụng tới. Thành Côn là ai, đường đường là chưởng giáo của Chính Dương Tông, nào ai dám khiêu khích, thế mà dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, ông ta lại bị một tên ở cảnh giới Nhân nguyên sỉ nhục.
“Đúng là có phong thái của ta năm xưa”, Gia Cát Vũ không biết lấy từ đâu ra một cái tẩu hút thuốc nhả ra làn khói dài.
“Không ngờ Hằng Nhạc Tông còn có một tên vô thiên vô pháp như vậy”, Thượng Quan Bác lắc đầu.
“Ta cho rằng Tư Đồ Nam của chúng ta đã đủ loạn rồi, ai ngờ tên Diệp Thành này lại còn hơn…”, Tư Đồ Tấn của nhà họ Tư Đồ cũng phải bất lực: “Dám khiêu khích sự uy nghiêm của Chính Dương Tông, trong ký ức của ta có lẽ cũng chỉ có hắn mới như vậy”.
Đã quá!
Tư Đồ Tấn dứt lời, Tư Đồ Nam đã nhảy ra, khuôn mặt như viết tên từ: Đã đời!
“Mẹ kiếp, cuối cùng cũng hả dạ”, giọng Bàng Đại Xuyên vang lên, từng đụn thịt trên người ông ta rung lên, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên cũng không nhịn được mà bật cười.
Bịch!
Trong tiếng bàn tán xôn xao, một cái ghế đã bị một chưởng huỷ đi chỉ còn lại những mảnh vụn.
“Diệp Thành, ngươi muốn chết”, Thành Côn tức tối đứng bật dậy nạt nộ, khí tức khủng khiếp của ông ta xuất hiện, hơi thở lạnh lùng cuộn trào một phương khiến cả không gian như hoá lớp hàn băng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
“Thành Côn, ông coi như ta không tồn tại sao?”, Dương Đỉnh Thiên lạnh giọng đứng dậy, khí tức cũng không hề kém cạnh hiển hiện, cứ thế ngăn lại áp lực mà Thành Côn gây ra cho Diệp Thành.
“Sao nào, tông chủ Chính Dương muốn giết người sao?”, có sự bảo vệ của Dương Đỉnh Thiên, Diệp Thành càng nhìn Thành Côn bằng ánh mắt hằn thù hơn.
“Cái thứ lừa sư diệt tổ, hôm đó đáng nhẽ ra phải băm vằm ngươi”, Thành Côn tức tối rít lên.
“Tông chủ Chính Dương nói vậy là không đúng rồi”, Diệp Thành cười nhạt, nhếch miệng mỉa mai, hắn nhìn thẳng vào Thành Côn không hề e sợ: “Hôm đó là Chính Dương Tông bỏ rơi tôi, tôi nào có lừa sư diệt tổ”.
Diệp Thành vừa dứt lời, Gia Cát Vũ đã lên tiếng mỉa mai: “Không tu luyện được thì bị gọi là thứ rác rưởi bị người ta quét ra khỏi cửa. Chính Dương Tông của ngươi đúng là không có nhân đạo, không nói được lời nào hợp lý lại muốn giết người, đúng là không tử tế gì”.
“Gia Cát Vũ”, Thành Côn lạnh lùng nhìn sang Gia Cát Vũ, nghiến răng ken két.
“Sao nào, đến ta mà còn muốn giết sao? Ta nói trước, mấy ngày nay tâm trạng ta không tốt đâu, ngươi tốt nhất đừng có đụng vào ta, nếu để ta nổi đoá lên thì không hay đâu”.
“Ông…”, Thành Côn tức tối nhưng không làm được gì, suýt chút nữa thì nội thương.
Ông ta có thể nhìn ra Gia Cát Vũ rõ ràng muốn bảo vệ Diệp Thành, ông ta có lý do tin rằng nếu đụng tới Gia Cát Vũ thì e rằng sau này Chính Dương Tông vĩnh viễn không có ngày yên bình. Uy lực của người ở cảnh giới Chuẩn Thiên không phải nói chơi.