Phía Hằng Nhạc Tông, Dương Đỉnh Thiên, Sở Huyên hay những người khác lúc này đều có vẻ mặt hết sức thú vị.
Trước đó, bọn họ đều liên tục ngăn cản Diệp Thành lên chiến đài, hiện giờ xem ra quyết định trước đó của bọn họ đều quá sai lầm. Tên Diệp Thành ở cảnh giới Nhân Nguyên, trông có vẻ chỉ cần một chiêu là có thể đánh bại nhưng thực chất khí huyết lại ngút trời.
“Trông tình thế này thì Diệp Thành thăng hạng là cái chắc rồi”, Bàng Đại Xuyên vuốt vuốt râu.
“Có điều chúng ta đã đánh giá thấp hắn rồi”, là chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười nói: “Là chúng ta chưa bao giờ đánh giá cao Diệp Thành, hắn có năng lực thực sự”.
“Là sư phụ của hắn, muội thật sự cảm thấy rất bất ngờ”, Sở Huyên mỉm cười: “Tên tiểu tử này, ngươi lại khiến sư phụ bất ngờ rồi”.
So với bọn họ thì sắc mặt của những người bên Chính Dương Tông lại thê thảm hơn hẳn.
“Ngô Trường Thanh, chuyện gì thế này?”, Thành Côn sầm mặt khiến người ta nhìn mà phát sợ, ông ta trừng mắt nhìn Ngô Trường Thanh: “Không phải ngươi nói hắn vì bị phế đi vùng đan điền nên mới đuổi hắn khỏi Chính Dương Tông sao?”
“Quả…quả thực là như vậy ạ”, Ngô Trường Thanh lắp bắp.
“Ta thấy ngươi già rồi hoa mắt đấy”, Thành Côn lạnh giọng rít lên: “Mới chỉ có ba tháng, không chỉ vùng đan điền có thể khôi phục mà còn có khả năng chèn ép cả đệ tử chân truyền thứ tư của Chính Dương Tông, ta nên bất ngờ bởi tài năng của hắn hay nên hoài nghi năng lực chấp pháp của trưởng lão đây?”
“Ta…”, Ngô Trường Thanh ậm ừ, chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran.
Ông ta sao có thể ngờ nổi tên đệ tử hôm đó bị đuổi khỏi tông môn khi quay lại lại có khả năng kinh người thế này chứ.
Vả lại sau trận chiến này, Chính Dương Tông của ông ta sẽ có hai đệ tử chân truyền bại trong tay Diệp Thành, mà Diệp Thành mới chỉ ở cảnh giới Nhân nguyên, e rằng không thể có việc nào mất mặt hơn việc này nữa cả.
Ở hiện trường, có một người sắc mặt vẫn không thay đổi từ đầu tới cuối, đó chính là Cơ Tuyết Băng của Chính Dương Tông.
Cô ta mặt mày thản nhiên, đôi mắt điềm tĩnh, từ đầu tới cuối không hề tỏ vẻ bất ngờ. Cho dù Diệp Thành có thể đánh bại Bạch Dực, cho dù thực lực của Diệp Thành vượt qua tu vi của hắn nhưng cô ta cũng chẳng buồn đoái hoài.
Có lẽ đây chính là sự tự tin, một sự tự tin của người mang huyết mạch nghịch thiên. Diệp Thành có mạnh thế nào trong mắt kẻ khác thì cũng không phải đối thủ của cô ta.
Bát hoang!
Trên chiến đài lại vang lên tiếng hô của Diệp Thành, một chưởng bát hoang bá đạo được tung ra khiến Bạch Dực đang lùi liên tiếp về sau đẫm máu.
“Tiếp tục”, Diệp Thành vung nắm đấm, lại lần nữa ra tay.
“Ta không tin”, Bạch Dực phẫn nộ gào thét, hắn liên tiếp tung chưởng, lúc là quyền ảnh, lúc là chưởng ấn, có lúc là thuẫn bài phòng ngự.
Thế nhưng những thứ này trong mắt Diệp Thành lại chẳng là gì, cho dù Bạch Dực thi triển bất cứ bí pháp gì đều không thể ngăn nắm đấm của Diệp Thành lại.
Bịch!
Sau tiếng động kia, Bạch Dực lùi về sau đã bị Diệp Thành túm một tay, sau đó Diệp Thành quăng hắn một vòng và quật xuống chiến đài một cách đau đớn. Chiến đài kiên cố cứ thế in hằn hình người.
Phụt!
Bạch Dực phun ra dòng máu cao hơn ba trượng, hắn còn chưa kịp thở thì cơ thể đã rời khỏi mặt đất.