Tiên Võ Đế Vương

Chương 593



Chương 593

Vù! Vù!

Gương bát quái vẫn đang rung lên liên hồi, chốc chốc còn có thể nghe thấy tiếng gào thét bên trong khiến Diệp Thành rợn người.

“Con nói này, chúng ta làm vậy có phải không được nhân đạo lắm không?”, nghe tiếng kêu gào kia, Diệp Thành bất giác nhìn sang Gia Cát Vũ: “Người ta không đụng tới chúng ta, chúng ta lại luyện chết người ta như vậy, có phải là thất đức không?”

“Ngươi thì hiểu cái quái gì?”, Gia Cát Vũ mắng Diệp Thành rồi chỉ lên trên sau đó lại chỉ xuống bên dưới: “Nó ở đây chẳng phải là hấp thu ánh trăng, ánh sao và linh lực dồi dào của Chính Dương Tông sao, chủ yếu vẫn là linh mạch đại địa ở vùng đất cấm của Chính Dương Tông. Nó là tà niệm vả lại còn là tà niệm nguyên thần, một khi để nó lớn mạnh lên, không gây hoạ mới lạ”.

“Nếu người nói như vậy thì con yên tâm rồi”, Diệp Thành nghĩ một lát rồi nói.

Tà niệm vừa nghe đã là thứ không tốt đẹp gì rồi, trước đó khi còn ở Hằng Nhạc Tông, hắn cũng từng giúp Hổ Oa luyện hoá tà niệm trong cây gậy răng sói, thứ này một khi có linh trí cao hoặc lớn mạnh lên thì nhất định sẽ gây hoạ.

“Chúng ta làm vậy chính là vì dân trừ hại, luyện, phải luyện nhanh chóng, luyện đến chết thì thôi”, Gia Cát Vũ ở bên thúc giục cổ vũ Diệp Thành.

“Con biết rồi”.

A….

Diệp Thành vừa dứt lời, bên trong gương bát quái lại lần nữa vang lên tiếng kêu gào thảm thiết.

Ngay sau đó, ánh sáng trên gương bát quái kia càng mẫn cảm hơn, từng luồng khí tức màu đen được chân hoả luyện hoá, cách đó bốn, năm trượng, Diệp Thành thậm chí còn có thể trông thấy một khuôn mặt đen xì méo xệch, thần sắc tôi độc và trông có vẻ rất đau đơn.

“Tiếp tục”, Diệp Thành nhẩm niệm tăng lửa lên.

A…!

Tà niệm trong gương bát quái lại lần nữa gào thét, gương mặt đen xì méo mó kia cũng nhanh chóng tiêu tan, ngược lại ánh sáng trắng kia hiển hiện bao quanh gương bát quái.

Thấy ánh sáng trắng đó, đôi mắt Gia Cát Vũ sáng cả lên, đến cả khí tức của ông ta cũng nhanh hơn hẳn.

Hành động này của ông ta đã lọt vào mắt Diệp Thành.

“Xem ra thứ mà lão già này thật sự muốn có chính là ánh sáng trắng trong gương bát quái kia”, Diệp Thành thầm nhủ, hắn nheo mắt lại rồi lại nhìn vào ánh sáng trắng kia: “Rốt cục là gì mà khiến một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên điên cuồng như vậy chứ?”

Ngay sau đó, Diệp Thành đã đoán ra nó là gì.

“Đó là sức mạnh nguyên thần”, Diệp Thành nheo mắt, trong chốc lát hắn nghĩ thông một số chuyện: “Gia Cát Vũ quả thực muốn có sức mạnh nguyên thần bên trong gương bát quái kia, dưới sự luyện hoá của chân hoả, tà niệm nguyên thần bị tiêu diệt, lúc này mới để lộ ra sức mạnh nguyên thần”.

“Chẳng trách mà ông ta kích động như vậy”, Diệp Thành lẩm bẩm: “Cho dù chỉ là chút sức mạnh nguyên thần nhưng cũng có khả năng giúp ông ta đột phá tới cảnh giới Thiên, hoặc có thể nhanh chóng ngưng tụ ra nguyên thần. Gia Cát Vũ, xem ra ông nhặt được bảo bối rồi”.

Mặc dù biết đó là sức mạnh nguyên thần nhưng Diệp Thành không dám mơ mộng hão huyền.

Hắn biết cho dù mối quan hệ với Gia Cát Vũ có tốt thế nào đi nữa, cho dù Gia Cát Vũ có hào phóng thế nào đi nữa thì cũng sẽ không đem sức mạnh nguyên thần chia cho hắn, vì sức mạnh nguyên thần đối với một người ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà nói là thứ vô cùng quan trọng.

Ở bên, Gia Cát Vũ vẫn sáng mắt nhìn từng luồng sức mạnh nguyên thần kia, có vài lần ông ta thậm chí còn không kiềm chế nổi mà ra tay.