Chương 647
“Đúng vậy”, vừa nói tới Hằng Nhạc Tông, Bàng Đại Xuyên đã tiếp lời: “Chúng ta rất bình tĩnh đối đầu với mọi chuyện, tông chủ cũng không hề ra lệnh cho đệ tử đại khai sát giới, thế mà ngươi lại không từ thủ đoạn”.
Được rồi, bị Gia Cát Vũ và Bàng Đại Xuyên chỉ trích, mặt Thành Côn lạnh tới cực điểm.
“Giết, giết cho ta”, lần này ông ta thật sự phẫn nộ tới mức không thể kiểm soát nổi. Ông ta không quan tâm tới thân phận của mình là gì, cứ thế lên giọng nạt và ra lệnh cho Cơ Tuyết Băng sử dụng binh khí bản mệnh giết chết Diệp Thành.
Thế nhưng trên chiến đài, Diệp Thành đã ngưng tụ ra chân khí, chuẩn bị đối đầu với thử thách lớn nhất, hắn thật sự không hề có chút niềm tin về việc ngăn lại được binh khí bản mệnh của Huyền Linh Chi Thể.
Có điều, Cơ Tuyết Băng ở phía đối diện mặt mày lại lạnh nhạt, giữa trán không hề có linh quang xuất hiện, lại không hề ra vẻ như mình sắp dùng đến binh khí bản mệnh.
Cô ta là ai, đường đường là đệ tử chân truyền đệ nhất của Chính Dương Tông, là Huyền Linh Chi Thể ngàn năm mới gặp, là một tộc bất bại trong truyền thuyết mà phải dùng tới binh khí bản mệnh để đấu lại với một tên mới ở cảnh giới Nhân Nguyên sao?
Đáp án là không!
Cô ta sẽ không làm vậy không phải vì Diệp Thành từng là người thương trong lòng cô ta mà vì cô ta có sự cao ngạo thuộc về mình. Cô ta biết một khi xuất binh khí bản mệnh thì Diệp Thành chắc chắn sẽ chết nhưng binh khí bản mệnh xuất hiện cũng có nghĩa là cô ta đã bại trận, sự cao ngạo cũng theo đó mà bị xoá sạch.
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Cơ Tuyết Băng chắp hai tay lại với nhau nhưng không phải là để tế gọi binh khí bản mệnh mà từ từ dùng thủ ấn.
Cửu Thiên Huyền Linh Nhãn.
Sau khi Cơ Tuyết Băng kết thủ ấn, và khi từ cuối cùng được thốt ra thì trên đầu cô ta bắt đầu có ánh sáng tứ phương hội tụ kết thành một con mắt khổng lồ.
Con mắt khổng lồ kia hết sức dị thường, thậm chí còn có tam sắc vân khí, có phù văn xoay chuyển khiến người ta cảm thấy một áp lực vô cùng lớn, có vẻ như nhìn thấy con mắt này là sẽ có cảm giác bị nuốt chửng linh hồn ngay lập tức vậy.
“Lại là một khả năng thần thông”, Đông Hoàng Thái Tâm trong hư không mỉm cười.
“Bao nhiêu khả năng thần thông như vậy mà đều bị Diệp Thành địch lại, không biết lần này Diệp Thành có trụ được không?”, ở bên, Phục Nhai xuýt xoa.
Rắc! Tách!
Khi cả hai đang nói chuyện thì chiến đài ở bên dưới bắt đầu nứt lìa giống như thể nó phải chịu áp lực khủng khiếp từ con mắt kia.
Phía đối diện, Diệp Thành nheo mắt, thần sắc nghiêm trọng thấy rõ vì hắn có cảm giác run rẩy khi đối diện với Cửu Thiên Huyền Linh Nhãn.
Vù!
Ngay sau đó, Cửu Thiên Huyền Linh Nhãn khẽ động, ánh sáng ngưng tụ lại tạo thành một đạo thần quang tam sắc cứ thế bắn về phía Diệp Thành, cũng vì uy lực quá mạnh nên khiến cả không gian trở nên méo mó.
Thấy vậy, Diệp Thành vội cầm lấy thanh Thiên Khuyết chắn trước người.
Bang!
Thần quang tam sắc cứ thế đánh trúng thanh Thiên Khuyết.
Rầm!