Tiên Võ Đế Vương

Chương 677



 Làm xong xuôi, hắn mới lấy hộp ngọc ra mở phong ấn, sau đó, nửa viên linh đan màu tím bay ra ngoài, xung quanh còn có sắc tím vờn quanh, viên linh đan toả ra mùi hương thơm nồng, bên trên còn có bốn vân đã bị đứt đoạn. 

 Tiên Luân Nhãn, mở! 

 Sau tiếng hô khẽ của Diệp Thành, hắn đặt nửa viên linh đan trước mặt và nhanh chóng nắm bắt được linh hồn lạc ấn trên linh đan. 

 Diệp Thành nhìn thấy từng cảnh tượng rời rạc, người luyện chế ra viên linh đan này là một nữ nhân mặc y phục đỏ, có lẽ do viên đan dược chỉ còn một nửa nên hắn không nhìn rõ chân dung của nữ tử ấy, mọi thứ trông hết sức mơ hồ. 

 Diệp Thành chăm chú quan sát diễn tiến lại từng loại linh thảo cần cho việc luyện chế ra Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan. 

 “Bích thuỷ linh chi thảo, tử man la hoa, sam ngọc linh quả…”, Diệp Thành không ngừng lẩm bẩm đọc lên từng cái tên linh thảo. 

 Vừa nhẩm đọc, Diệp Thành vừa cầm bút viết lại tên linh thảo. 

 Hắn càng đọc càng kinh ngạc, hắn biết Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan khó luyện nhưng vẫn thấy bất ngờ vì chỉ tính linh thảo cần cho quá trình luyện chế cũng phải hơn sáu trăm loại, trong đó có vài linh thảo mà hắn còn chưa hề biết. 

 Sau ba canh giờ, Diệp Thành từ từ thu lại ánh mắt, hắn lấy ra một miếng ngọc giản, đem những những hình ảnh linh thảo mà mình không biết lạc ấn vào bên trong, có rất nhiều loại linh thảo trông hình dáng giống nhau, hắn cần tìm đươc chúng sau đó thử từng loại một. 

 Chỉ nghĩ tới chuyện này thôi cũng khiến Diệp Thành phải đau đầu, Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan vốn dĩ rất khó luyện chế, vả lại việc đi thử mỗi loại linh thảo không phải là chuyện một sớm một chiều, có trời mới biết bao giờ mới luyện ra được Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan. 

 Quả nhiên, đan dược bá đạo không hề dễ dàng mà luyện ra được. 

 Gần sáng, Diệp Thành triệu gọi chín trưởng lão của Viêm Hoàng, hắn đưa cho bọn họ những miếng ngọc giản có lạc ấn hình ảnh của linh thảo trong đó: “Ta cần những linh thảo này, càng nhiều càng tốt, càng sớm càng tốt”. 

 Ngay sau đó, chín trưởng lão của Viêm Hoàng lập tức nhận lệnh ra ngoài, người nào người nấy lên đường trong tâm thế hết sức hăng hái. 

 Bọn họ đã nghe nói sau khi làm việc cho Diệp Thành sẽ nhận được phần thưởng hậu hĩnh nên có quá nhiều người muốn được Diệp Thành giao nhiệm vụ. 

 Phù! 

 Diệp Thành hả ra một hơi, mắt sáng lên: “Vậy thì tiếp theo đây chính là Thiên Hoàng rồi”. 


 “Ta…” 

 “Được rồi”, Diệp Thành đang sắp nổi điên thì Hồng Trần Tuyết ở bên ngắt lời, bà ta nhìn Diệp Thành với vẻ mặt khác thường nhưng ngay sau đó lại lên tiếng lãnh đạm: “Ngươi gọi chúng ta tới rốt cục có chuyện gì?” 

 Nói vào chuyện chính, Diệp Thành trừng mắt với Sở Linh Ngọc sau đó phất tay mở ra một tấm địa đồ. 

 Sau khi địa đồ được mở ra, vẻ mặt Diệp Thành trở nên nghiêm túc hẳn, hắn nhìn vài vị lão bối: “Các vị, là Thánh Chủ của Viêm Hoàng, ta cho rằng thời cơ chúng ta khai chiến với Thiên Hoàng đã đến rồi”.