Hồng Trần Tuyết lặng lẽ đứng đó, nhìn Chung Quy đang ngồi trên vương toạ với vẻ đầy hy vọng: “Sư huynh, huynh thật sự không còn tình nghĩa năm đó nữa sao?”
“Sư muội, chỉ một câu này của muội mà muốn Thiên Hoàng của ta quy thuận Viêm Hoàng thì muội ngây thơ quá rồi đấy!”, Chung Quy lười biếng đứng dậy, vừa xoay chiếc nhẫn trên ngón cái vừa nhìn Hồng Trần Tuyết đầy hứng thú.
“Nếu sư tôn vẫn còn sống, liệu huynh có nói vậy không?”, Hồng Trần Tuyết hơi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Chung Quy.
“Đừng nhắc đến sư tôn với ta”, Chung Quy đứng bật dậy, chiếc nhẫn trên ngón cái thoáng chốc bị bóp nát, khuôn mặt già nua tái xanh, ông ta quát: “Ta có chỗ nào không bằng Chung Viêm, ta thích hợp trở thành Thánh chủ của Viêm Hoàng hơn huynh ấy, tại sao sư tôn không truyền ngôi cho ta?”
“Sư tôn đã qua đời rồi, huynh đang oán hận người sao?”
“Tất nhiên ta oán, ta hận rồi”, Chung Quy gằn lên gay gắt: “Nếu ông ấy ở trên trời có linh thiêng, nhìn thấy vinh quang mình lập ra khi ấy sụp đổ, có lẽ cũng sẽ hối hận về quyết định của mình năm đó!”
“Nói như vậy tức là sư huynh không muốn thương lượng phải không?”, vẻ mặt Hồng Trần Tuyết càng thêm lạnh nhạt.
“Không có chuyện đó đâu”, Chung Quy hừ lạnh.
“Được, vậy coi như muội đã quấy rầy”, Hồng Trần Tuyết hít sâu một hơi rồi quay người, nhưng lại bị vài bóng người phía trước lao tới chặn đường, khí tức mỗi người đều hết sức mịt mờ, ai cũng là cảnh giới Chuẩn Thiên chính hiệu.
“Sư huynh làm vậy là có ý gì?”, Hồng Trần Tuyết quay lưng về phía Chung Quy hỏi.
Chung Quy mỉm cười ung dung: “Hiếm khi sư muội tới Thiên Hoàng của ta, ở lại vài ngày cũng không sao, đợi ta thu phục được Viêm Hoàng thì chúng ta vẫn là người một nhà”.
…
Phá!
Sau tiếng gầm của Diệp Thành, thanh kiếm vô hình ấy đã đâm thủng tấm chắn vô hình.
Rắc!
Trong bóng tối dường như có âm thanh như vậy vang lên.
Bụp!
Sau đó như có thứ gì vỡ ra.
Bùm!
Trong cơ thể Diệp Thành lại phát ra âm thanh này, khí thế của hắn chợt tăng lên hơn mười lần, thế giới nhỏ trong không gian lấy hắn làm trung tâm, hình thành một vòng xoáy linh khí, thông qua các lỗ chân lông trên người hắn mà rót vào cơ thể.
Cơ thể hắn tựa như hố sâu không đáy, hấp thu linh khí tinh khiết trong thiên địa.
Nhìn ra bên ngoài, trên ngọn núi hắn đang ở, tốc độ của mây và sương mù đột nhiên nhanh hơn, một vòng xoáy linh lực lớn được hình thành, gần như tất cả linh khí của Viêm Hoàng đều bị hút lấy.
“Thế này là thế nào?”, rất nhiều đệ tử và trưởng lão đều ngẩng đầu nhìn lên.
“Động tĩnh lớn như vậy, Thánh chủ đang làm gì thế?”
“Đang cưỡng ép đột phá cảnh giới Không Minh sao?”, Thiên Tông Lão Tổ và Sở Linh Ngọc cũng nhìn sang, trong mắt hiện lên chút lo lắng.
“Tiểu tử này ghê gớm thật!”, ở ngọn núi đối diện, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân tấm tắc cảm thán: “Theo tính toán của ta, ít nhất nửa năm nữa hắn mới có thể tiến giới, bây giờ cưỡng ép tiến giới phần lớn là dựa vào ngoại lực”.
“Cưỡng ép nâng cao tu vi, không biết có hại đến nền tảng không”, lão tổ nhà họ Tô trầm ngâm: “Dục tốc bất đạt, một người với căn cơ vững chắc như hắn cũng không thể không dùng tới cách này”.
Đoàng!
Không biết ở hướng nào chợt truyền tới tiếng hô kinh ngạc này.
“Mẹ nó, không phải tiểu tử này định độ kiếp ở Viêm Hoàng đấy chứ?”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân trên đỉnh núi không thể bình tĩnh được nữa, đứng bật dậy chuẩn bị rời khỏi Viêm Hoàng bất cứ lúc nào.
“Nếu hắn độ kiếp ở đây thì cả Viêm Hoàng sẽ phải hứng chịu tai hoạ”, Sở Linh Ngọc cũng phải lên tiếng.
“Chuyển bị di chuyển đi! Nếu biển thiên kiếp đánh xuống thì chết hết đấy”.