“Chung Quy, ông có dám không?”, Diệp Thành bước lên một bước, mặc dù cách trở núi non nhưng hắn vẫn nhìn thẳng vào Chung Quy.
Nghe vậy, không chỉ Thiên Hoàng mà đến cả đại quân Viêm Hoàng cũng xôn xao. Vốn dĩ bọn họ đã chuẩn bị chiến đấu, khí huyết ngút trời nhưng lại không ngờ Diệp Thành lại dùng chiêu này.
“Tên tiểu tử này điên rồi sao?”, Cổ Tam Thông chép miệng.
“Rõ ràng hắn điên rồi”, Vô Nhai Đạo Nhân cũng vuốt râu, thở dài lên tiếng.
Chung Giang và Chung Ly mặt mày nghiêm túc thấy rõ, trong ánh mắt mang theo cái nhìn bất định.
“Hắn…hắn đâu hề nói trước với chúng ta sẽ diễn đoạn này chứ?”, săc mặt lão tổ nhà họ Tô có phần thú vị.
“Đúng là không khiến người ta kinh ngạc thì không thôi mà”, Sở Linh Ngọc tặc lưỡi: “Trận thế thế này mà tên tiểu tử này dám nói ra như vậy, đúng là to gan…”
“Có lẽ hắn thật sự có thể thắng cũng chưa biết chừng”, ở bên, Thiên Tông Lão Tổ mỉm cười lên tiếng.
So với bọn họ thì linh sơn của Thiên Hoàng càng nhốn nháo hơn, tiếng xì xào bàn tán vang lên liên tiếp, có rất nhiều người tim đập thình thịch.
“Đây tuyệt đối là màn cá cược lớn”.
“Không ngờ Viêm Hoàng Thánh Chủ trẻ tuổi như vậy mà đã có gan lớn thế này rồi”.
“Không biết tự lượng sức”.
Trong tiếng bàn tán, rất nhiều người ngẩng đầu nhìn một ngọn núi cao, ánh mắt hướng về phía Chung Quy, bọn họ rất muốn biết Thánh Chủ của mình có dám chiến với Diệp Thành không.
Đương nhiên, trong mắt phần lớn người của Thiên Hoàng đều mang theo ánh nhìn hi vọng.
Bọn họ hi vọng Chung Quy ứng chiến vì ông ta và Viêm Hoàng Thánh Chủ ai thắng ai thua đều có thế tránh cho hai bên khỏi cuộc chiến đẫm máu, kết quả như vậy đương nhiên tốt hơn rất nhiều.
Lại nhìn sang Chung Quy, ông ta cau mày, ánh mắt nheo lại chỉ còn một đường.
Ông ta đã chuẩn bị cho một cuộc huyết chiến, đến cả Chung Viêm ông ta còn không phục nói gì đến một hậu bối như Diệp Thành.
“Cô đúng là thiếu ý chí, muốn tự diệt uy phong của mình sao?”
“Ta nói sự thật thôi”.
“Chung Quy, uổng cho một người làm Thiên Hoàng Thánh Chủ, sao nào, chỉ một lời khiêu chiến của hậu bối mà ông cũng không dám nhận sao?”, trong tiếng bàn tán, Diệp Thành lên tiếng.
“Hay là ông sợ rồi?”, Diệp Thành bật cười, trong giọng nói còn mang theo vẻ khiêu khích.