“Giờ tới lượt ta rồi”, Diệp Thành bước ra như một đạo kim mang, hắn sát phạt tới trước mặt Chung Quy, không đợi Chung Quy kịp trở tay, hắn đã tung luôn một chưởng khiến ông ta lộn nhào.
Gừ!
Chưởng này của Diệp Thành mang theo tiếng gầm của thú hoang, còn hắn giống như mãnh thú hoang dã, toàn thân từ đầu tới chân gần như đều là vũ khí tấn công, thuật chiến đấu gần của thú tâm nộ cùng với cơ thể bá đạo của Hoang Cổ Thánh Thể khiến Chung Quy trở tay không kịp.
Rầm!
Cảnh tượng trong hư không choán mắt người nhìn, Chung Quy ở cảnh giới Chuẩn Thiên bị một loạt đòn đánh dị thường ở cự ly gần của Diệp Thành đánh thảm hại, mỗi một lần ông ta định thi triển thần thông thì đều bị Diệp Thành chặn lại.
“Đây là cách đánh gì vậy?”, phía Viêm Hoàng, mấy người phía Cổ Tam Thông giật giật khoé miệng.
“Đánh với tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà dùng thuật chiến đấu gần sao?”
“Không ngờ tên tiểu tử này còn có khả năng này”.
So với bọn họ thì phía Thiên Hoàng, mặt mày ai nấy tối sầm lại, “tên tiểu tử này là quái thai gì vậy?”
A…!
Trong tiếng bàn tán, tiếng gầm phẫn nộ của Chung Quy đã vang vọng khắp trời, ông ta cố gắng đánh ra một chưởng rồi nhanh chóng lùi về sau, hai tay lập tức kết ấn, một ngọn núi hư ảo khổng lồ hiển hiện.
Phá cho ta!
Diệp Thành hắng giọng, hắn sát phạt lên tung ra chưởng bát hoang hỗn hợp với nhiều bí pháp.
Rầm!
Ngọn núi còn chưa đáp xuống thì đã bị Diệp Thành đánh tan.
Giết!
Chiến!
Cả hai người sát phạt từ hai phía trong hư không.
Một bên, Diệp Thành đạp trên biển tinh hà màu vàng kim, trên đầu là cả biển sao, toàn thân phát ra ánh vàng kim chói lọi choán mắt người nhìn, trông cơ thể hắn như được đúc kết từ hoàng kim, giống như vị chiến thần cái thế.
Một bên, Chung Quy bước trên biển mây với thần hà cuộn trào, cơ thể ông ta có vô số ánh sáng cuộn quanh, trông ông ta như một vị thần vương giữa thế gian.
Âm dương vô cực, thái đạo diễn thiên!
Bát bộ thiên long, cửu cung thiên ấn!
Phong thần kiếm quyết, bát hoang lôi trảm!
Hỗn thiên tạo hoá, liệt trận kỳ tiên!
Trận đại chiến tiếp theo vô cùng hung hãn, cả hai người như vị vua của thế gian, người nào người nấy bí pháp thông thiên, đối đầu với nhau bằng những đòn đánh mạnh mẽ khiến không gian hư vô như sụp đổ từng mảng từng mảng một.
Phụt!
Phụt!
Trận đại chiến lên cao trào, máu tươi đỏ thẫm, máu tươi màu vàng kim cứ thế bắn vào hư không, cho dù là máu thì khi bay vào hư không cũng hoá thành khí huyết long hình công phá đối phương.
Vì trận đại chiến của cả hai người mà bầu trời như phân thành hai nửa thế giới.
Phía đông nơi Diệp Thành đứng, trời đất phát ra ánh sáng vàng kim giống như thiên cung cửu tiêu.
Phía tây, phần trời đất nơi Chung Quy đứng mang ánh sáng màu bạc, thần quang chói lọi.
Rầm!
Đùng!
Trời đất lúc này không ngừng rúng động, bầu hư không đang sụp đổ, cảnh tượng vô cùng hùng tráng.
“Ta nói rồi mà, Tần Vũ không đơn giản đâu”, ở bên, nữ tử mặc y phục đỏ hắng giọng, “mấy ngày nay, những truyền kì liên quan đến hắn còn ít sao? Hắn có đủ tư cách khiêu chiến vượt cấp”.
“Nhưng…nhưng việc khiêu chiến vượt cấp thế này thực sự quá lớn, hắn mới chỉ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất”.
So với Thiên Hoàng thì phía Viêm Hoàng liên tục vang lên tiếng hô hào vang vọng đất trời.
Mặc dù Thánh Chủ của bọn họ vẫn hơi yếu thế hơn một chút nhưng nên biết rằng Thánh Chủ của bọn họ mới chỉ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, còn Chung Quy chính là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên Đỉnh Phong, Viêm Hoàng Thánh Chủ cho dù bại dưới tay ông ta cũng không mất mặt.