“Thánh chủ của Viêm Hoàng thật mạnh, hắn mới chỉ là cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất mà thôi!”, vẻ mặt đám đệ tử trẻ tuổi trở nên cực kỳ khiếp sợ, nhất là những đệ tử từng bị Diệp Thành đánh rồi cướp đồ trong hố thần, vẻ mặt bọn họ lại càng thú vị hơn, bây giờ bọn họ vẫn còn sống để đứng ở đây thật sự là vạn hạnh trong bất hạnh.
“Đúng là nhìn không ra đấy”.
“Sát thần Phong Vân mạnh đến mức này cơ à”, ngay cả mấy cảnh giới Đại Chuẩn Thiên của Thiên Hoàng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, thực lực của Diệp Thành vượt xa dự đoán của họ.
Phụt!
Trong những tiếng kinh ngạc của mọi người, Chung Quy phụt ra một ngụm máu, vẻ mặt cũng trở nên cực kỳ khó coi, ông ta không ngờ mình lại bị cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất đánh cho thê thảm thế này, đây là một sự sỉ nhục vô cùng lớn.
Tuy nhiên điều ông ta quan tâm nhất bây giờ lại là chuyện khác.
“Tiểu tử, rốt cuộc ngươi là ai?’, Chung Quy loạng choạng, tóc tai rối bù, vẻ mặt hung dữ nhìn chằm chằm Diệp Thành.
Dường như ông ta đã nhìn ra điều gì đó, thật sự đại chiến với Diệp Thành, ông ta mới phát hiện ra sự kỳ lạ của hắn, từng bí thuật nối tiếp nhau không ngớt, hơn nữa hầu như mỗi một chiêu đều là bí pháp bất truyền.
Mặc dù hắn ngông cuồng tự đại nhưng cũng không phải không có bản lĩnh, bao nhiêu bí thuật bất truyền đều được thi triển từ một người, thân phận thật sự của Diệp Thành không chỉ đơn giản là Tần Vũ.
“Tiền bối nói gì vậy, ta là Tần Vũ!”, Diệp Thành vừa ho ra máu vừa lảo đảo.
Trong trận chiến này hắn đã sử dụng hết quân át chủ bài mà vẫn bị đánh thảm hại, thật sự đánh hắn mới biết thực lực mạnh mẽ của Chung Quy, uy lực của cảnh giới Chuẩn Thiên khiến hắn bị đánh rất thê thảm.
“Ngươi không phải Tần Vũ”, Chung Quy gằn lên giận dữ: “Nói, rốt cuộc ngươi là ai?”
“Tiền bối không tin thì thôi”.
“Được, được lắm”, Chung Quy tức quá bật cười: “Hy vọng lát nữa ngươi vẫn miệng lưỡi sắc bén được như bây giờ”.
Dứt lời, ông ta chậm rãi bay lên dưới sự chú ý của tất cả mọi người, thần quang gần như bị dập tắt hoàn toàn quanh thân lại bắt đầu nhanh chóng ngưng tụ, đến khi lên tới trời cao ông ta mới dừng lại, thần quang rực rỡ khiến ông ta như mặt trời thứ hai của thiên địa, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Keng!
Sau tiếng kiếm rung vang vọng khắp đất trời, một thanh sát kiếm sắc bén xuất hiện trong tay Chung Quy.
Đột nhiên Chung Quy giơ cao sát kiếm, chỉ thẳng vào khoảng không của đất trời.
Bầu trời thoáng chốc trở nên tối sầm, có sấm sét rền vang, đồng loạt ngưng tụ trong thanh sát kiếm trên tay ông ta, khiến cho thanh sát kiếm ấy trở nên sáng chói một cách lạ thường giữa đất trời.
“Thiên Kiếm Thần Phạt”, phía dưới, vẻ mặt Chung Giang và Chung Ly thay đổi, họ đã nhận ra là bí pháp nào, đồng thời cũng biết uy lực của bí pháp đó.
Cũng giống như họ, vẻ mặt mấy người phía Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân đều trở nên khó coi, ngay cả Thiên Tông Lão Tổ bình tĩnh ung dung cũng phải nhíu mày, dường như đã cảm nhận được sức mạnh đáng sợ trên thanh kiếm của Chung Quy.
“Không ngờ Thánh chủ đã bị ép phải sử dụng tới bí pháp cấm thuật rồi”, đại quân của Thiên Hoàng cũng ngẩng đầu nhìn lên hư không.
“Vậy Tần Vũ chắc chắn sẽ thua”.
Đây chính là điều hắn kiêng kỵ, Chung Quy có thể bại nhưng không thể chết.
Không sử dụng cấm thuật Tiên Luân, Diệp Thành chỉ có thể nghĩ tới con át chủ bài khác.
Hắn lẳng lặng nhìn lên khoảng không, nhìn Chung Quy đang đứng trên đó, hắn có cảm giác quen thuộc lạ thường, Chung Quy lúc này rất giống với Cơ Tuyết Băng khi ấy, bọn họ đều là mặt trời thứ hai của thiên địa.
“Buộc ta phải tung chiêu lớn đây mà!”, Diệp Thành hít sâu một hơi.