Khi cơ thể đẫm máu của Chung Quy rơi xuống đất, tim của những người của Thiên Hoàng bất giác đập mạnh.
Thánh chủ Thiên Hoàng bại trận, trận huyết chiến quang minh chính đại, ông ta đã thất bại trong tay một hậu bối cảnh giới Không Minh.
Phù!
Thấy Diệp Thành chiến thắng, người của Viêm Hoàng đều thở phào một hơi, đại quân Viêm Hoàng nhất loạt xông lên, mấy người phía Thiên Tông Lão Tổ kéo Diệp Thành về phía mình, bảo vệ ở phía sau.
Thánh thể cường đại của Diệp Thành đã gần như tàn phế, trận giao chiến với Chung Quy gần như đã dùng hết linh lực của hắn.
Nhưng hắn lại tạo ra một huyền thoại khác, hắn vừa bước vào cảnh giới Không Minh không lâu đã đánh bại được cảnh giới Chuẩn Thiên.
Hơn nữa Chung Quy còn không phải cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường, ông ta là Thánh chủ của Thiên Hoàng, sức chiến đấu tuy không bằng Chung Giang nhưng cũng không phải tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường có thể so sánh.
Quan trọng nhất là Diệp Thành còn chưa sử dụng đến con át chủ bài, ví dụ như bí pháp Nhất Khí Hoá Tam Thanh, nếu hắn sử dụng thì khi hai đánh một, có lẽ Chung Quy sẽ còn thất bại nhanh hơn.
Phù!
Giống như Viêm Hoàng, rất nhiều người của Thiên Hoàng cũng thở ra một hơi thật dài, họ là những người hy vọng được quay về Viêm Hoàng, bây giờ Diệp Thành thắng trận, nếu Chung Quy tuân thủ quy ước thì họ có thể về nhà rồi.
Còn những người khác lại mang vẻ mặt rất khó coi, Chung Quy bại trận là điều nằm ngoài dự đoán của họ.
Dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành kéo lê thân thể bị thương, bước ra từ đại quân Viêm Hoàng, đến bên Chung Quy.
Chung Quy lúc này đang yếu ớt nằm trên đất, miệng đầy máu, toàn thân bị đánh gần như tàn tạ, nhưng tính mạng thì không có gì đáng ngại, chỉ là linh lực cạn kiệt và bị thương nặng mà thôi.
Diệp Thành cứ nghĩ ông ta sẽ điên cuồng gào thét, nhưng không.
Ông ta chỉ lặng lẽ nằm trên mặt đất, vẻ mặt phức tạp, có ngạc nhiên, có bất lực, có không cam, cũng có mệt mỏi.
Năm xưa ông ta không phục Chung Viêm, oán hận Hồng Trần không truyền ngôi Thánh chủ cho mình, cũng chính vì sự oán hận đó đã khiến ông ta dẫn mọi người rời khỏi Viêm Hoàng, ông ta luôn cho rằng mình mới là ứng cử viên thích hợp nhất cho vị trí Thánh chủ.
Nhưng trong trận chiến hôm nay, ông ta đã thua một cách thảm hại, dưới sự áp chế của cảnh giới tu vi tuyệt đối, sự kiêu ngạo của ông ta đã không còn. Ông ta vẫn không phục Chung Viêm, vẫn oán hận Hồng Trần, nhưng ông ta không thể không thừa nhận Diệp Thành đeo Huyền Thương Ngọc Giới phù hợp hơn mình.
Nhất thời, vẻ mặt Chung Quy trở nên mệt mỏi hơn rất nhiều, ông ta cảm thấy mình đấu tranh vì hư danh mấy trăm năm qua quá nực cười.
“Còn tiền bối thì sao? Người có đành lòng không?”, Diệp Thành hỏi ngược lại, nhìn thẳng vào Chung Quy: “Trước khi khai chiến, số phận của Thiên Hoàng nằm trong tay tiền bối, sau khi khai chiến mới nằm trong tay vãn bối. Nếu tiền bối thật sự đành lòng nhìn Thiên Hoàng trăm họ lầm than, vậy vãn bối cũng không ngại mang theo tai tiếng muôn đời”.