Máu bắn ra tung toé, một bóng người toàn thân đẫm máu từ hư không rơi xuống, mặt đất lún thành cái hố sâu.
Phụt!
Người đó vừa bò dậy đã lại phun ra ngụm máu nữa, thân thể lảo đảo, trên người vô số vết thương, trước ngực có một vết thương vẫn còn đang chảy đầy máu, sau lưng bị rách cả mảng, xương sống lộ ra ngoài.
Người này nhìn kỹ lại thì chẳng phải Đạo Giới Chân Nhân của Hằng Nhạc Tông sao?
“Đạo Giới, ngươi nên giác ngộ đi”, một giọng nói âm u vang lên, lão già mặc áo bào đen đi tới từ phía trước, lão già mặc áo bào trắng đi tới từ phía sau, lúc này cả hai đang dùng ánh mắt dữ tợn nhìn Đạo Giới Chân Nhân.
“Âm Dương Song Sát”, vẻ mặt Đạo Giới Chân Nhân lãnh đạm, tựa như không biết đau, mặc cho máu chảy khắp người.
“Doãn Chí Bình nói rồi, lấy đầu ngươi về luyện máu”, lão già áo đen để lộ hàm răng trắng bóc.
“Còn xương thì đem cho chó ăn”, lão già áo trắng cười dữ tợn, trong mắt còn hiện lên cái nhìn nham hiểm.
“Vậy phải xem các ngươi có bản lĩnh này không đã”, Đạo Giới Chân Nhân hờ hững cất lời, dù biết là chết nhưng vẫn không sợ hãi.
Hừ!
Hai lão già áo đen, áo trắng đều cười khẩy, từ phía trước và phía sau lao tới, lòng bàn tay mỗi người đều xuất hiện Âm Dương Ấn.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Ngay lập tức, trận chiến đẫm máu bắt đầu, Đạo Giới Chân Nhân vốn đã bị thương nặng, lại một đấu hai nên không còn sức trở mình, máu trên người liên tục chảy xuống, linh lực mất đi khiến ông không còn sức để chiến đấu.
Trận chiến này không có gì phải hồi hộp.
Chẳng mấy chốc, Đạo Giới Chân Nhân đã ngã xuống, toàn thân máu chảy đầm đìa.
Âm Sát!
Dương Sát!
Đạo Giới Chân Nhân vừa đứng dậy thì lão già áo đen và lão già áo trắng lại nhào tới từ hai phía, trong tay ai cũng cầm sát kiếm với sát khí cuồn cuộn.
Phụt! Phụt!
Hai dòng máu bắn ra, lão áo đen đâm xuyên đầu mày Đạo Giới, lão áo trắng đâm rách ngực ông.
Cảnh tượng này như ngưng lại trong làn gió lạnh buốt, tia sáng duy nhất trong đôi mắt già nua của Đạo Giới Chân Nhân cũng chợt biến mất, cơn gió mang theo mùi máu tanh cùng nỗi bất cam và oán hận, còn mang theo cả sự thê lương của ông.
Đất trời lúc này đã chìm vào sự yên lặng đến chết chóc.
Bùm!
Sau một tiếng nổ, sự yên tĩnh lập tức bị phá vỡ, Diệp Thành nhanh chóng đuổi tới, dùng bàn tay phá mở không gian, lao ra ngoài.
Đập vào mắt hắn là lão già áo đen và lão già áo trắng vừa rút kiếm ra khỏi người Đạo Giới Chân Nhân, mà thân thể già nua của Đạo Giới Chân Nhân cũng nhẹ nhàng ngã xuống trong cơn gió tanh mùi máu.
Tới muộn rồi!
Người Diệp Thành run lên, hai mắt đen láy chuyển thành màu đỏ máu với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, sát ý lạnh lẽo cuồn cuộn ngút trời.
Bát Hoang!
Diệp Thành gầm lên, một quyền đánh xuyên đại ấn kia, ngay cả lão già áo trắng cũng bị đánh bật bay về phía sau, miệng hộc máu.
“Mạnh thế?”, lão già áo đen biến sắc, lập tức ngự động binh khí, trấn áp Diệp Thành.