“Ôi trời, ngươi cũng biết quay về cơ à?”, Vô Nhai Đạo Nhân đang lau linh châu ở bên liếc nhìn Diệp Thành.
“Ấy?”, chỉ có Cổ Tam Thông, sau khi nhìn thấy Sở Linh thì chợt tặc lưỡi, gãi đầu: “Không phải tóc ngươi bạc sao?”
“Tiền bối từng gặp ta sao?”, Sở Linh ngỡ ngàng nhìn Cổ Tam Thông.
“Ta từng gặp ngươi ở Bắc Sở, có điều lúc đó tóc ngươi màu trắng mà”, Cổ Tam Thông xoa cằm.
Nghe vậy, Diệp Thành chợt nắm chặt đôi tay. Người giống hệt với Sở Linh chẳng phải là Sở Huyên sao?
Tóc bạc!
Nghe hai từ này, Diệp Thành chợt cảm thấy đau nhói nơi con tim, hắn không thể ngờ rằng dù với hi vọng chỉ tìm được thân xác hắn mà Sở Huyên cũng không quản gian khổ đi khắp nơi tìm kiếm, cô gần như đã khắp Đại Sở, phiêu bạt giữa dòng đời.
“Bắc Sở?”, nắm tay Diệp Thành nắm càng chặt hơn, còn có máu bắn ra nơi lòng bàn tay. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía bắc của Đại Sở như thể có thể trông thấy một bóng hình yếu đuối dù cách trở núi non.
“Việc của sư phụ ngươi cứ giao cho Nhân Hoàng”, Hồng Trần Tuyết khẽ giọng lên tiếng: “Với mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng, ta tin có thể nhanh chóng tìm được người”.
“Ta thật sự rất sốt ruột và không thể đợi thêm được nữa”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu.
“Ta không ồn ào, ngươi từng cầu hôn ta, còn có bao nhiêu người chứng kiến nữa.
“Ta…”, Diệp Thành vừa định nổi đoá nhưng rồi hắn cũng kiềm chế lại, nếu không phải có Thiên Tông Lão Tổ ở bên thì hắn nhất định sẽ kiếm một nơi nào khác nói chuyện tử tế với Sở Linh Ngọc.
“Ngươi bác ái thật đấy”, Sở Linh nhìn Diệp Thành cười trừ, một tay đưa ra sau lưng Diệp Thành véo vào người hắn thật đau.
“Chỉ là lỡ lầm thôi”, Diệp Thành đau đớt rít lên qua kẽ răng.