Tiên Võ Đế Vương

Chương 718



 “Có, có, đương nhiên có việc rồi”, Diệp Thành cười hì hì, sau đó phất tay lấy túi đựng đồ ra. 

 “Thứ gì vậy?”, Sở Linh vô thức nhận lấy, nhìn vào phát hiện bên trong có rất nhiều đan dược, ba vân, bốn vân, năm vân đều có, hơn nữa còn không hề ít. 

 “Ngươi lấy đâu ra nhiều đan dược thế?”, Sở Linh ngạc nhiên nhìn Diệp Thành. 

 “Cô đừng quên ta là Đan Thánh đó”, Diệp Thành dựng thẳng cổ áo, còn vuốt tóc tự cho rằng mình đẹp trai: “Hơn nữa cấp bậc linh hồn của ta hiện giờ là cảnh giới Thiên! Có lợi hại không?” 

 “Cảnh… Cảnh giới Thiên?”, Sở Linh bất giác che miệng, nhìn Diệp Thành với vẻ mặt khó tin, mới bao lâu chứ! Rốt cuộc người thanh niên trước mặt đã trải qua những gì, sao tốc độ tiến giới đáng sợ quá vậy? 

 “Đây, còn có thứ này nữa”, Diệp Thành lại phất tay gọi Âm Minh tử tướng Lôi Viêm ra. 

 “Âm Minh tử tướng”, Sở Linh đã từng thấy Âm Minh tử tướng nên nhận ra ngay, dáng vẻ lạnh lùng, vẻ mặt đờ đẫn, đôi mắt sâu thẳm vô hồn. 

 “Cấp bậc cảnh giới Chuẩn Thiên đó, có lợi hại không?”, Diệp Thành lại cười toe toét. 

 “Cấp bậc cảnh giới Chuẩn Thiên?”, Sở Linh giật mình nhìn Diệp Thành: “Ngươi lấy Âm Minh tử tướng cấp bậc này ở đâu ra vậy?” 

 “Chuyện này cô không cần phải quan tâm”, Diệp Thành lại vuốt tóc, cười tươi bảo: “Tặng cô phòng thân đấy”. 

 “Tặng… Tặng ta?”, Sở Linh ngỡ ngàng, không ngờ Diệp Thành lại tặng Âm Minh tử tướng cảnh giới Chuẩn Thiên cho mình, món quà này quá quý giá, quý đến mức cô vẫn chưa kịp phản ứng lại. 

 “Âm Minh tử tướng cảnh giới Chuẩn Thiên rất mạnh, ngươi vẫn nên giữ lại phòng thân thì hơn!”, sau khi phản ứng lại, Sở Linh vội nói. 

 “Tặng thì cô cứ nhận đi, còn khách sáo với ta làm gì”, Diệp Thành ngoáy tai: “Với lại ta vẫn còn mà! So sánh về cách bảo vệ tính mạng thì người ở Viêm Hoàng này chẳng ai nhiều bằng ta, muốn giết ta không đơn giản đâu”. 

 “Nhưng…” 

 “Nhưng nhị gì nhiều thế?”, Diệp Thành lập tức lấy đi linh hồn lạc ấn trong cơ thể Lôi Viêm: “Đây, rất đơn giản, chỉ cần lạc ấn linh hồn của cô vào trong là được, thao tác giống như điều khiển hình nộm thôi, rất tiện”. 


 “Lợi hại chứ?”, thấy Sở Linh tò mò điều khiển Lôi Viêm, Diệp Thành lại nở nụ cười. 

 “Âm Minh tử tướng cảnh giới Chuẩn Thiên đương nhiên là lợi hại rồi”, Sở Linh cười ngọt ngào, cất Lôi Viêm đi, trong lòng có cảm giác ngọt ngào không giải thích được. 

 “Đúng không? Ta làm thì sao không lợi hại được!”, Diệp Thành cười toe toét, sau đó bắt đầu nhìn quanh căn phòng, nhìn đông nhìn tây, cuối cùng vẫn không nói sẽ ra về. 

 Thấy thế, Sở Linh nhìn sắc trời, sau đó lại nhìn Diệp Thành: “Ừm… cũng muộn rồi, hay là ngươi về nghỉ ngơi đi”.