“Tiếp nữa là chuyện về Cửu Châu Huyền Thiên Đồ”, Dương Đỉnh Thiên nói ra một cái tên rất xa lạ với Diệp Thành.
“Cửu Châu Huyền Thiên Đồ là gì ạ?”, Diệp Thành ngờ vực hỏi.
“Cửu Châu Huyền Thiên Đồ được Thần Hoàng, cũng chính là thuỷ tổ tam tông – Huyền Thần của chúng ta đúc ra”, Dương Đỉnh Thiên giải thích: “Phạm vi của nó bao gồm cả Đại Sở, nhưng vì năm xưa Đại Sở Huyền Tông xung đột nội bộ nên Cửu Châu Huyền Thiên Đồ cũng bị tách rời”.
“Bản đồ của cả… cả Đại Sở ạ?”, Diệp Thành sửng sốt.
Hắn biết Đại Sở rộng lớn nhường nào, lãnh thổ mênh mông vô biên, từ cực Nam Đại Sở đến cực Bắc Đại Sở, cho dù bay cả ngày lẫn đêm không ngừng nghỉ cũng phải mất vài chục năm.
Vậy mà Thần Hoàng năm đó lại đúc ra được tấm bản đồ khổng lồ như vậy, đúng là thủ đoạn thông thiên!
“Nó không chỉ là bản đồ, mà còn là một món pháp khí”.
“Pháp… Pháp khí ạ?”
“Ừ”, Dương Đỉnh Thiên gật đầu: “Rất ít người biết chuyện này, nhưng điều ta muốn nói là hiện tại nửa tấm bản đồ của Hằng Nhạc đang ở trong tay Doãn Chí Bình. Nếu ngày nào con gặp hắn thì nhất định phải cẩn thận, uy lực của pháp khí mà thuỷ tổ tự tế luyện vượt xa sức tưởng tượng của chúng ta”.
“Con hiểu rồi”, Diệp Thành gật đầu, chắp tay hành lễ với Dương Đỉnh Thiên, xoay người ra khỏi biệt uyển.
Nhìn bóng lưng Diệp Thành rời đi, Dương Đỉnh Thiên hít một hơi thật sâu, nở nụ cười ôn hoà, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, yên tâm.
Sau khi ra khỏi biệt uyển, Diệp Thành đến đại điện Thiên Thu.
Bên trong, Hồng Trần Tuyết đang đứng trước đại điện, khoanh hai tay trước ngực, nhìn xuống phía dưới.
Diệp Thành chậm rãi đi tới, cũng đứng trước đại điện, nhìn xuống dưới.
Đại điện này là đại điện cao nhất ở thành cổ Thiên Thu, đứng ở đây có thể nhìn thấy toàn bộ thành cổ.
Lúc này hắn có thể nhìn thấy rõ ràng thành cổ Thiên Thu tráng lệ, khí thế hào hùng, mà đại quân Viêm Hoàng mới đến cũng đông nghịt, họ đang giúp Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân khắc trận văn.
“Đúng là người đông sức mạnh!”, Diệp Thành cảm thán.
“Đại quân Viêm Hoàng vẫn đang tiến về phía Nam, dự kiến khoảng ba đến năm ngày nữa sẽ tới”, Hồng Trần Tuyết nhẹ nhàng nói, có lẽ vì chuyện che giấu tình báo lần trước nên bây giờ bà không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Thành.
Diệp Thành không phát hiện ra điều này, hắn nhìn bà với vẻ đầy hy vọng: “Tiền bối có tin tức gì về sư phụ của ta không?”
“Có”, Hồng Trần Tuyết nói một cách khẳng định: “Ba tháng trước cô ấy từng đến Hạo Thiên thế gia, cũng có người ở Bắc Chấn Thương Nguyên nhìn thấy cô ấy, sau này Nhân Hoàng lại đi tìm nhưng không còn tin gì nữa”.
“Ba tháng trước”, biểu cảm trên mặt Diệp Thành trở nên đặc sắc hơn: “Ba tháng trước ta cũng ở Hạo Thiên thế gia, cũng đã đến Bắc Chấn Thương Nguyên!”
Nhất thời hắn nghĩ ra rất nhiều chuyện.
Nói đến Hạo Thiên thế gia, hắn nhớ tới Tử Viêm, đệ tử thứ bảy mươi chín bảng Phong Vân, cậu nhóc nói có một tỷ tỷ xinh đẹp đưa cậu đến, bây giờ nghĩ lại hắn có cảm giác tỷ tỷ mà cậu nhóc nói đó chính là Sở Huyên.
“Thôi thôi, những chuyện ta làm, cô ấy không làm nổi đâu”, Diệp Thành vội vàng xua tay.
“Vậy chỉ có thể chờ thôi”, Hồng Trần Tuyết nhún vai.
“Tiếp tục tìm vậy!”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Còn nữa, sư huynh Liễu Dật, sư tỷ Nam Cung Nguyệt, Hổ Oa và Tịch Nhan, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Ngoài ra, tiền bối hãy bảo Nhân Hoàng chú ý đến động tĩnh của các thế lực lớn ở Nam Sở, nhất là tình hình ba tông, theo dõi thật kỹ cho ta”.