Diệp Thành cố gắng nuốt xuống, cười trừ: “Cũng…cũng được”.
“Khó ăn lắm sao?”, thấy Diệp Thành nuốt miếng canh một cách khó khăn, Sở Linh tỏ vẻ khó tin, cô cũng múc một thìa đưa lên mũi ngửi rồi khẽ nhấp một ngụm nhỏ.
“Cũng được mà”, sau khi nếm một chút, Sở Linh mới nhìn Diệp Thành bằng vẻ mặt khó hiểu.
Lại nhìn sang Diệp Thành, tên này đã nhét đầy thức ăn vào miệng, hắn xử lý nhanh gọn cả bàn ăn.
Biết mình bị trêu đùa, Sở Linh mới trừng mắt nhìn Diệp Thành.
Có điều khi trông thấy Diệp Thành phúng má trợn mắt cười toét miệng, trong lòng cô chợt cảm thấy vô cùng ấm áp.
Bữa tối thật ấm áp, nếu như chỉ nhìn biệt uyển nhỏ này thì trông không khác gì ở thế giới của người phàm, hắn không phải là tu sĩ, cô cũng không phải là tu sĩ, bọn họ như một đôi phu thê bình thường, mọi thứ đều hiện ra hết đỗi giản dị.
Ăn uống xong xuôi, Diệp Thành mới lau đi vết dầu trên khoé miệng, hắn cứ thế khiêng chiếc giường lên lầu.
Thế rồi chiếc giường cũ của Sở Linh đã bị ném ra khỏi cửa sổ sau một chưởng mạnh mẽ. Diệp Thành đúng là biết khơi gợi tình ý, căn phòng được hắn treo đầy vải lụa đỏ, trong phòng còn có hai cây nến màu đỏ khiến cả căn phòng trông hết sức lãng mạn.
Thế nhưng sau khi bố trí xong mọi thứ hắn lại không thấy Sở Linh đâu.
Ôi chào!
Diệp Thành gãi đầu, hắn bận rộn ở đây một hồi mà cuối cùng chẳng thấy nữ chính đâu cả.
……..
Đêm khuya, bầu trời đầy sao.
Trong khu rừng yên tĩnh có ba bóng hình đứng đó, một nữ nhân đoan trang, một người thanh niên phong độ và một thư sinh trông có phần yếu đuối.
Nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là Liễu Dật, Nam Cung Nguyệt và Cơ Tuyết Băng nữ giả trang nam sao?
“Vì sao lại cứu bọn ta?”, Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt lần lượt nhìn Cơ Tuyết Băng.
“Vì sư đệ của hai người tên là Diệp Thành”, Cơ Tuyết Băng khẽ quay người, mỗi một bước đi, bóng hình xinh đẹp đó lại hư ảo thêm một phần, “nếu có thể thì tới thế giới người phàm đi, làm một đôi phu thê bình thường, nếu cố chấp quá thì không được gì đâu”.
Phía này, Diệp Thành tối sầm mặt treo lên một toà lầu các. Đúng vậy, hắn đã tìm thấy Sở Linh, cô đang trò chuyện với Đông Phương Ngọc Linh.
Khi mở cửa ra, khuôn mặt tối sầm của Diệp Thành chợt hiện lên nụ cười, hắn cũng rất hiểu lễ nghĩa, hắn chắp tay hành lễ với Đông Phương Ngọc Linh: “Đệ tử Diệp Thành bái kiến Ngọc Linh sư thúc”.
“Sau này không cần gọi là sư thúc nữa, gọi ta sư tỷ là được rồi”, Đông Phương Ngọc Linh cười nói rồi không quên nghiêng đầu sang tươi cười với Sở Linh: “Linh Nhi, phải vậy không?”
“Ai ya, sư tỷ”, Sở Linh đỏ bừng mặt.
“Tối muộn như vậy rồi không nên làm phiền Ngọc Linh sư tỷ nghỉ ngơi nữa”, Diệp Thành gãi tai, nói một câu khiến Sở Linh bất giác quay đầu lại trừng mắt với hắn.
“Còn chưa muộn, ta còn có chuyện muốn nói với Ngọc Linh sư tỷ…”
“Linh Nhi à, sư tỷ đột nhiên cảm thấy buồn ngủ rồi”, Sở Linh còn chưa nói hết câu thì Đông Phương Ngọc Linh ở bên đã vươn vai ngáp dài.
“Sư tỷ…”
“Người ta buồn ngủ rồi, về thôi”, Diệp Thành mặt dày tiến lên trước, hắn không nói lời nào cứ thế kéo Sở Linh đi.
Phía này, tiếng rên rỉ của Sở Linh vang lên.
Cô bị Diệp Thành bá đạo vác về lầu các rồi ném lên chiếc giường trong căn phòng nhỏ. Cô còn chưa kịp ngồi dậy đã bị Diệp Thành lao tới ấn xuống.
Ngay sau đó, hai bên rèm giường được buông xuống. Lần này không còn tiếng kêu cót két của giường nữa vì chiếc giường này vừa to lại vừa chắc chắn, chỉ có tiếng thở dốc và tiếng rên khe khẽ thi thoảng vang lên của Sở Linh.