Lúc này Diệp Thành mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, trán toát mồ hôi lạnh.
Tuy rằng toàn bộ quá trình không tới mười giây nhưng vô cùng nguy hiểm, nếu thất bại, để Thương Hình trốn thoát rồi gọi cao thủ của phân điện đến bao vây, thì dù hắn và Sở Linh Ngọc, cộng thêm Âm Minh tử tướng cảnh giới Chuẩn Thiên cũng sẽ chết ở đây.
“Sợ thật!”, Sở Linh Ngọc cũng không khỏi thở ra một hơi.
“Ai bảo Đại La Thần Đỉnh của ta lợi hại quá, ông ta nhìn mà xuất thần, cũng không trách được ai”, Diệp Thành cười hà hà.
Diệp Thành nói xong thì vội vàng quay lại nhìn Tiêu Phong vẫn đang bị phong ấn đứng yên tại chỗ.
Lúc này vẻ mặt Tiêu Phong rất kỳ lạ, toàn bộ quá trình vừa rồi đều được thực hiện trước mặt ông ta, phó điện chủ và hộ vệ của ông ta cùng nhau hạ gục điện chủ, vì sao chứ?
Tiêu Phong rất khó hiểu, đến giờ đầu óc vẫn xoay mòng mòng.
Diệp Thành mỉm cười, bước tới chém đứt xích phù văn đang phong ấn Tiêu Phong.
Phong ấn được phá giải, Tiêu Phong ngơ ngác nhìn hai người: “Hai ngươi là…”
“Tiêu sư bá, màn tuyệt sát vừa rồi của con có lợi hại không?”, Diệp Thành cười toét miệng, vung tay biến trở về dáng vẻ ban đầu.
“Diệp… Diệp Thành…”, Tiêu Phong sững sờ tại chỗ.
“Con biết người muốn hỏi gì”, Diệp Thành cười đáp: “Con chưa chết, con sống lại rồi, vẫn đang khoẻ mạnh lắm”.
Tiêu Phong chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, ngây người một lúc vẫn chưa phản ứng lại, có nghĩ thế nào ông cũng không ngờ Diệp Thành vẫn còn sống, hơn nữa còn vừa mới phế đi một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên.
Diệp Thành cười tươi, đem những điều muốn nói thành thần thức, truyền vào đầu Tiêu Phong.
Sau khi được Diệp Thành giải thích, Tiêu Phong ngỡ ngàng, Thánh chủ Viêm Hoàng, sát thần Tần Vũ, Đan Thánh Diệp Thành…
Không biết bao lâu sau Tiêu Phong mới phản ứng lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi, đến giờ ông vẫn không thể tin được.
“Sư bá, đây là ký ức linh hồn của Trịnh Liêu, người dùng thân phận của ông ta đi”, Diệp Thành đưa một miếng ngọc giản cho Tiêu Phong.
“Con dùng thân phận của Thương Hình”, Diệp Thành cười sung sướng, xoay người liền biến thành bộ dạng của Thương Hình, khả năng diễn xuất của hắn rất xuất sắc, nhất là ánh mắt, giống y như thật!
“Mấy người phía chưởng môn sư bá của con đâu?”, đọc ký ức của Trịnh Liêu xong, Tiêu Phong vội hỏi Diệp Thành.
“Mọi người vẫn ổn ạ”, Diệp Thành nở nụ cười trấn an: “Tất cả đều đang ở thành cổ Thiên Thu”.
“Thành cổ Thiên Thu?”
“Đúng vậy, chúng con đang tập hợp lực lượng, chuẩn bị cho một cuộc phản công lớn”.
“Hay lắm”, Tiêu Phong khen ngợi, giọng nói sang sảng và tiếng cười hùng hồn, sự trở lại của Diệp Thành khiến ông bùng lên ý chí chiến đấu rực lửa.
“Không ngờ lần này lại suôn sẻ ngoài dự đoán của ta”, Sở Linh Ngọc ở bên cạnh cảm thán: “Nhưng cách này thật sự rất ổn, có lẽ cũng sẽ có kết quả tương tự với những điện chủ phân điện khác”.
“Con cũng nghĩ vậy”, Diệp Thành cười tươi đáp lại.
“Hiện nay hơn một nửa số người ở phân điện thứ chín đều là người của Doãn Chí Bình, bây giờ gọi hết vào đây rồi giết sao?”, Tiêu Phong hỏi Diệp Thành.
“Tạm thời cứ vậy đã ạ!”, Diệp Thành khẽ xua tay, từ tốn nói: “Trong ký ức của Thương Hình, Doãn Chí Bình và Chính Dương Tông đang định ra tay với Thanh Vân Tông, vậy nên mới gọi khẩn điện chủ của chín phân điện lớn về tông”.
“Ý ngươi là…”, Sở Linh Ngọc và Tiêu Phong đều nhìn Diệp Thành.
“Còn phải bí mật đưa Thương Hình về thành cổ Thiên Thu”, Diệp Thành nhìn Sở Linh Ngọc: “Ngoài ra cần phải thông báo cho phía tiền bối Chung Giang, mở thông đạo không gian từ phân điện thứ chín đến thành cổ Thiên Thu, sau đó phái một số cao thủ đến, sau này phân điện thứ chín sẽ thuộc về chúng ta”.
“Đã hiểu”, Sở Linh Ngọc nói xong, giơ tay ra dấu tán đồng.
“Thế nhé, con đến Hằng Nhạc Tông đây”, nói xong Diệp Thành đi về phía hư không đại trận ở nơi sâu trong Địa Cung.