Mười mấy tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên của Viêm Hoàng ngoài những người có việc ra thì những người khác đều được mời tới đây.
“Nào, mỗi người một việc”, Diệp Thành đưa ba miếng ngọc giản ra, bên trong có lạc ấn bí pháp Thái Hư Che hồn, Cấm Hồn và Hoặc Hồn, đây đều là những bí pháp mà hắn lạc ấn từ trước.
Rắc! Rắc!
Không lâu sau đó, âm thanh tiếng ngọc giản vỡ vụn liên tiếp vang lên.
Kế tiếp, bên trong địa cung yên ắng thấy rõ. Diệp Thành cầm lấy bình rượu ngồi một bên, chờ đợi bọn họ tu thành ba loại bí pháp, vì phần lớn bọn họ đều là người phải ở lại đóng giả người của Chính Dương Tông tại nơi này.
Thật kì diệu!
Không biết mất bao lâu, Chung Quy là người đầu tiên mở mắt ra, ông ta hết sức kinh ngạc: “Ba bí pháp này rõ ràng là bất phàm”.
Nói rồi ông ta không quên quay sang nhìn Diệp Thành với vẻ mặt hiếu kì: “Bí pháp này lấy từ đâu ra vậy, rõ ràng là được tạo ra cho những người như chúng ta”.
“Một lão bối truyền lại cho ta”, Diệp Thành bịa đại một lý do.
“Ba bí thuật này đúng là không hề đơn giản”, Sở Linh Ngọc và Chung Ly cũng lần lượt tỉnh lại, bọn họ tặc lưỡi lên tiếng.
Tiếp đó, lão tổ nhà họ Tô và Cảnh Giang cùng nhóm người phía Bạch Dịch cũng lần lượt tỉnh lại, cũng giống như Sở Linh Ngọc và Chung Ly, trong mắt ai nấy đều rõ vẻ kinh ngạc.
Sau đó, những tu sĩ ở cảnh giới Không Minh cũng tỉnh lại.
Có điều trong đôi mắt bọn họ lại mang theo vẻ khó hiểu, bọn họ mất ba canh giờ nhưng lại chưa thể ngộ ra được sự kì diệu trong đó.
“Phân điện thứ chín là Cảnh Giang, phân điện thứ tám là Bạch Dịch, phân điện thứ bảy là ai?”, Diệp Thành liếc nhìn nhóm người.
“Để ta”, Phụng Trĩ chống cây gậy đi ra, bà ta từng là thủ hạ của Chung Quy ở Thiên Hoàng, cũng là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, mặc dù trông bà ta có phần già nua nhưng tuổi tác lại không bằng Hồng Loan và Sở Linh Ngọc, có điều bà ta cũng chẳng buồn để tâm tới ngoại hình của mình, Diệp Thành cho rằng nếu như bà ta thay đổi ngoại hình của mình cho trẻ hơn thì chắc chắn là một đại mĩ nhân.
“Để lại những người này giúp tiền bối Phụng Trĩ, những người còn lại chuẩn bị cùng ta tới phân điện thứ sáu”, Diệp Thành dặn dò.
“Đi đánh nhau mà sao trông giống như đi chơi vậy?”, phía này, lão tổ nhà họ Tô xuýt xoa, “đường đường là chủ của một điện mà lại quyết định nhanh như vậy sao, cảm giác này cứ lạ lạ làm sao”.
“Cho nên đây chính là ví dụ điển hình của kết cục đẫm máu”, Chung Ly vuốt râu: “Phía Thương Hình bị phế một cách nhanh chóng, chúng ta làm điện chủ rồi thì cũng phải phòng điểm này, nếu để người khác ra chiêu với cúng ta như vậy thì không hay đâu”.
“Lần này ta được mở mang tầm mắt đấy”, Hồng Loan tặc lưỡi, “xem ra sau khi làm điện chủ phải cho thêm nhiều người bảo vệ xung quanh phòng việc bị đánh lén, ta đúng là được mở mang tầm mắt”.
“Đồ Thân lão đệ có thời gian không?”, phía này, Diệp Thành đứng trong hư không lên tiếng gọi, vả lại còn dùng lệnh bài thân phận của Cổ Nguyên, tiếng truyền âm hướng về phía Đồ Thân – điện chủ của phân điện thứ sáu”.
“Địa cung và thế giới bên ngoài đã ngăn cách chưa?”, Diệp Thành liếc nhìn Sở Linh Ngọc.
“Ta làm việc thì ngươi cứ yên tâm”.
“Được rồi”, Diệp Thành lập tức rút roi Đả Thần Tiên ra, hắn xắn tay áo ngắm chuẩn hư không đại trận, chỉ đợi thời cơ là quất ra một roi.
Phía này, kẻ mạnh của Viêm Hoàng đã tản đi, nhưng Chung Quy và nhóm người phía Chung Ly lại đi xung quanh Truyền Tống Trận trong hư không, vả lại người nào người nấy đều nung nấu đòn tuyệt sát, một người không được thì hai người, hai người không được thì ba người, bọn ta không tin bao nhiêu người như vậy mà không thể khiến một tên ở cảnh giới Chuẩn Thiên như ngươi tàn phế.