“Ta tới đây không phải vì chuyện này sao?”, Diệp Thành nở nụ cười, vừa định lấy Đại La Thần Đỉnh ra lại dừng lại, liếc nhìn chín thủ hạ của Điên Không: “Điện chủ Điên Không, hay là bảo chín thủ hạ của ngươi ra ngoài chờ đi?”
“Đều là tâm phúc của ta, không sao”, Điên Không cười khẽ.
“Đương nhiên ta có thể tin”, Diệp Thành nhấp một ngụm rượu: “Nhưng điện chủ Điên Không à, ta tới đây không chỉ để cho ngươi xem bảo bối, ta còn có chuyện mà chỉ hai chúng ta biết muốn nói cho ngươi”.
Ồ?
Điên Không nhướng mày.
“Các ngươi ra ngoài chờ ta đi”, Diệp Thành phất tay với ba người phía Sở Linh Ngọc trước.
“Vâng, điện chủ”, Sở Linh Ngọc và hai người còn lại nhận được lệnh, dù đã quay người đi nhưng mọi người vẫn truyền âm cho Diệp Thành: “Làm gì vậy? Không phải ngươi định một mình giải quyết Điên Không đấy chứ? Ông ta không phải cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường đâu”.
“Yên tâm đi, ta đã có cách”, Diệp Thành truyền âm lại.
Thấy Diệp Thành đã cho người của mình lui ra hết, Điên Không hơi híp mắt, sau đó cũng khẽ phất tay: “Các ngươi cũng ra ngoài chờ đi”.
“Vâng thưa điện chủ”, chín cao thủ cảnh giới Không Minh tầng thứ chín cung kính chắp tay, xoay người lui ra ngoài.
Mà Diệp Thành, vào khoảnh khắc bọn họ bước ra khỏi Địa Cung, hắn phất tay sử dụng bí pháp phong toả toàn bộ Địa Cung, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Thấy Diệp Thành thận trọng như vậy, Điên Không bất giác nảy sinh hứng thú: “Cổ Nguyên, rốt cuộc ngươi muốn nói chuyện gì với ta mà làm thần bí vậy?”
“Đương nhiên là chuyện quan trọng rồi”, Diệp Thành mỉm cười, hứng thú nhìn Điên Không: “Chúng ta nói chuyện trước hay là xem bảo bối trước đây?”
“Tuỳ ngươi”, Điên Không cười thoải mái.
“Vậy nói chuyện trước đi”, Diệp Thành nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Ta muốn mời ngươi hợp lực cùng ta, giết Thương Hình”.
Nghe vậy, lông mày của Điên Không chợt chau lại, trong mắt loé lên tia sáng, đôi mắt cũng hơi nheo lại, nhìn chằm chằm Diệp Thành: “Cổ Nguyên, ngươi biết mình đang nói gì không?”
“Đương nhiên ta biết”, Diệp Thành nhún vai rất thản nhiên.
“Như ngươi nghe nói, đúng là như vậy”.
“Nhưng câu chuyện này của ngươi hơi khó tin đấy!”, Điên Không cười đùa: “Mà dù lời ngươi nói là thật thì tại sao ta phải giúp ngươi? Thương Hình là điện chủ phân điện thứ chín, cho dù có thêm ta, nhưng muốn giết ông ta mà thần không biết quỷ không hay, ngươi nghĩ có được không?”
“Cách thì lúc nào cũng có”, Diệp Thành cười tinh quái, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Hơn nữa ta cũng không nhờ ngươi giúp không công”.
Nói xong Diệp Thành lấy Đại La Thần Đỉnh ra, cười với Điên Không: “Nếu điện chủ Điên Không bằng lòng giúp đỡ thì thần đỉnh này sẽ là của ngươi”.