Tiên Võ Đế Vương

Chương 757



 A! 

 Ngay sau đó, tiếng hét thất thanh vang vọng khắp Địa Cung, đến khi tiếng hét dừng lại cũng là lúc Điên Không gục xuống đất. 

 Ba đến năm giây sau, Diệp Thành nặng nhọc thở ra một hơi khí đục, bôi máu của Điên Không lên đầu mày, dùng Thái Hư Che Hồn che đi nguồn linh hồn của mình. 

 Sau đó hắn xoay người, biến thành diện mạo của Điên Không. 

 Tiếp đó, hắn hoá ra đạo thân của Nhất Khí Hoá Tam Thanh, biến thành dáng vẻ của Cổ Nguyên. 

 Làm xong hết những điều này, Diệp Thành mới lôi Điên Không đã ngất xỉu lên, giấu ông ta ở một nơi bí mật. 

 Phù! 

 Hắn lại thở ra một hơi thật dài. 

 “Vào hết đi!”, Diệp Thành khoan thai ngồi trên ghế, mà đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh mang dáng vẻ của Cổ Nguyên cũng đã ngồi xuống. 

 Chẳng mấy chốc, cửa Địa Cung mở ra, cấm chế cũng đã biến mất, mấy người phía Sở Linh Ngọc và chín tu sĩ cảnh giới Không Minh tầng thứ chín là thuộc hạ của Điên Không lần lượt bước vào. 

 Chín thuộc hạ của Điên Không không nhận ra điều gì, sau khi Sở Linh Ngọc đi vào bèn nheo mắt nhìn Diệp Thành và đạo thân của hắn, nhưng cô ta cũng không nhìn ra được có phải do Diệp Thành biến hoá ra không. 

 “Đã xong”, chẳng mấy chốc, trong thần hải của Sở Linh Ngọc, Hồng Loan và lão tổ của nhà họ Tô vang lên giọng nói của Diệp Thành. 

 “Xong… Xong rồi?”, vẻ mặt ba người đều thay đổi, họ thật sự bị sốc. Ba người họ ở cảnh giới Chuẩn Thiên cũng không dám đảm bảo sẽ thành công khi đánh lén, họ thật sự không nghĩ ra được Diệp Thành chỉ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất thì làm bằng cách nào? 

 “Tiết Thiên, tìm nguyên liệu dựa theo trên này cho ta, càng nhiều càng tốt”, Diệp Thành ném ra một tờ giấy. 

 “Vâng thưa điện chủ”, chín tên thuộc hạ của Điên Không nhận lấy rồi chắp tay hành lễ, xoay người bước ra ngoài. 

 Sau khi họ đi, Sở Linh Ngọc nhanh chóng phong toả toàn bộ Địa Cung, vỗ trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực: “Tiểu tử, ngươi làm kiểu gì vậy, lá gan của ngươi lớn thật đấy!” 

 “Tất cả là do bị ép thôi”, Diệp Thành sợ hãi đáp, vừa nói vừa đưa ký ức linh hồn đã thác ấn cho ba người. 

 Ùng! Ùng! 

 Ngay sau đó, tấm bia truyền âm hư không bên cạnh truyền tống trận rung lên. 

 Nghe thấy âm thanh, Diệp Thành vội bước tới, đặt lệnh bài điện chủ của Điên Không vào chỗ hõm trên đó. 

 “Thánh chủ Viêm Hoàng”, rất nhanh, một giọng nói vang lên từ tấm bia truyền âm. 

 “Thành cổ Thiên Thu”, Diệp Thành mỉm cười, biết người đang nói ám hiệu với mình là ai, lập tức mở truyền tống trận. 

 Một khắc sau, Chung Ly và Chung Quy đã đến, hơn nữa trông họ cũng rất thản nhiên. 

 “Giải quyết xong Hư Chấn rồi ạ?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn hai người. 

 “Suôn sẻ một cách bất ngờ”, Chung Ly thản nhiên nhún vai. 

 “Vậy nhị điện chủ Hư Chấn tìm cửu điện chủ Thương Hình có chuyện gì vậy ạ?”, Diệp Thành tò mò hỏi. 

 “Doãn Chí Bình lệnh cho hai người họ giám sát điện chủ phân điện thứ bảy – Cổ Nguyên”. 

 “Xem ra Doãn Chí Bình cũng không quá ngu!”, Diệp Thành cười ung dung: “Chắc chắn hắn đã phát hiện ra điều gì đó nên mới bảo hai vị điện chủ bí mật giám sát Cổ Nguyên”. 

 “Để ta!”, Chung Quy nói rồi cũng đưa mấy miếng ngọc giản ra, đó là ký ức linh hồn của điện chủ phân điện thứ hai – Hư Chấn. 

 “Vậy chỉ còn lại ba người phân điện thứ ba, thứ tư, thứ năm thôi”, Diệp Thành nói. 

 “Chia ra hành động đi, nhanh một chút”, Sở Linh Ngọc vươn vai: “Chạy qua chạy lại thật phiền phức”. 

 “Vậy tiền bối Tô Uyên và tiền bối Hồng Loan đến phân điện thứ ba giải quyết Trọng Hàm, hai tiền bối Chung Ly và Chung Quy đến phân điện thứ tư giải quyết Tây Môn Thông, điện chủ phân điện thứ năm Huyết Viêm thì giao cho con và Sở Linh Ngọc”, Diệp Thành phân chia nhiệm vụ, sau đó không quên nhắc nhở: “Các vị hãy nhớ làm được thì làm, không được thì rút, phải hết sức cẩn thận, đừng để rút dây động rừng”.