Tiên Võ Đế Vương

Chương 818



Giết! Bùm! Đùng! Đoàng!

Dưới bầu trời chỉ toàn những tiếng nổ như thế này.

Lần này Nam Sở thật sự đã loạn, chín phân lớn đều có cao thủ của điện chính Thanh Vân tới cứu viện, đội hình trở nên mạnh chưa từng có, xoay chuyển thế cục, hai phe lực lượng ngang nhau, chiến đấu trời long đất lở.

“Chậc chậc chậc!”, người của các thế lực từ bốn phương đi nghe ngóng lại bắt đầu cảm thán: “Trận này đánh thế nào đây!”

“Hai điện đánh một điện, sức mạnh gấp đôi, cao thủ của Hãng Nhạc Tông và Chính Dương Tông đều là kẻ ngốc sao? Đều không phá huỷ truyền tống trận trong phân điện trước à? Đúng là tự tìm đến cái chết”, có người cười nhạo: “Bây giờ thì hay rồi, điện chính của Thanh Vân đã phái viện binh tới, bị đánh không kịp trở tay rồi đúng không!”

“Có lẽ Doãn Chí Bình và Thành Côn đều không ngờ tới điều này!”

“Khốn kiếp”, trong đại điện của Chính Dương Tông, nghe thuộc hạ bẩm báo, Thành Côn đứng bật dậy, tức giận quát: “Làm ăn kiểu gì vậy! Không biết khi tấn công phân điện thì phải phá huỷ hư không truyền tống trận trước sao?” 

“Bây giờ truy cứu những việc này cũng muộn rồi, quân viện trợ từ điện chính của Thanh Vân Tông đã tới, cho dù chúng ta có sức chiến đấu của mười tám điện cũng vẫn bị áp chế thôi”, phía dưới, một Thái Thượng trưởng lão cất lời.

“Bây giờ hoặc là rút lui hoặc là phái thêm quân đi”.

“Rút? Sao có thể rút lui được?”, Thành Côn gầm lên: “Đã khai chiến thì phải chiến tới cùng, truyền lệnh của ta tới chín điện chủ, dù chết cũng phải cố gắng chống đỡ cho ta, quân tiếp viện đang trên đường tới rồi”.

“Chỉ một mình Chính Dương chúng ta tăng quân tiếp. viện thôi ư? Không thông báo cho phía Hằng Nhạc à?”, một Thái Thượng trưởng lão nhíu mày nhìn Thành Côn.

“Hai nhà liên hợp đương nhiên sẽ không chỉ một mình chúng ta góp sức”, Thành Côn trầm giọng ra lệnh: “Thông báo cho Doãn Chí Bình của Hằng Nhạc, thành công hay thất bại phụ thuộc vào hành động lần này, muốn tiêu diệt Thanh Vân thì phái thêm quân cho ta”.

“Mười tám điện mà lại khiến trận chiến trở nên thế này, vô dụng, tất cả đều là lũ vô dụng”, lúc này, trên đại điện của Hằng Nhạc Tông, Doãn Chí Bình đã gào thét như một con chó điên: “Phái thêm quân, thêm quân cho †a, không diệt được Thanh Vân quyết không rút quân”.

“Chưởng giáo, phái thêm quân có cần thông báo cho phía lão tổ không ạ?”, phía dưới có người nơm nớp lo sợ hỏi. 

“Ta là chưởng giáo của Hằng Nhạc, lệnh của ta chính là lệnh của lão tổ, Doãn Chí Bình lật bàn, không còn tư thế ung dung như trước, hắn ta vẫn đang gào. thét: “Giết, giết hết cho ta”.

“Có lẽ lúc này tâm trạng của Thành Côn và Doãn Chí Bình đều đang rất tệ”, trên một ngọn đồi nhỏ, nơi chim cũng không bưồn đậu, Cổ Tam Thông ngoáy mũi nói.

Bên cạnh ông ta là phía Vô Nhai Đạo Nhân và Bạch Dịch, nhiệm vụ của họ là tiêu diệt các gia tộc phụ thuộc vào Thanh Vân Tông, mà họ đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, lúc này đang trốn trên đồi xem kịch hay.

Chẳng mấy chốc, Thần hồng vụt đến từ tám hướng, nhìn kỹ thì là phía Chung Quy, Chung Giang, Sở Linh Ngọc và lão tổ của nhà họ Tô.

Đúng vậy, họ cũng đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ. Với thân phận điện chủ, trước khi quân tiếp viện của điện chính Thanh Vân tới, họ đã dùng bí pháp rời đi trước, để lại những người mình dân đến chiến đấu ở đó.

“Cảm giác chơi xấu từ phía sau thế này thật tuyệt!”, sau khi đáp đất, Chung Ly không kìm được bật cười thành tiếng.

“Mọi người không nhìn thấy khi quân tiếp viện của 'Thanh Vân Tông tới, người của Hằng Nhạc và Chính Dương Tông phải gọi là gần như khóc ngay tại chỗ”.

“Chiêu này của Thánh chủ thật sự rất đểu, nhưng ta thích”, Bạch Dịch cười to: “Trận chiến đêm nay, ba tông chắc chắn đều tổn thất nặng nề”.

“Điều này cũng khó nói”, lão tổ nhà họ Tô vuốt râu: “Nghe nói quân tiếp viện từ điện chính của Hằng Nhạc và Chính Dương đang trên đường tới rồi, xem ra hai nhà này không giết được Thanh Vân thì không chịu dừng”.

“Vậy cũng phải xem bọn chúng có tới kịp hay không”, Chung Quy lên tiếng: “Lúc ta đến thì người của Hằng Nhạc và Chính Dương đã không cầm cự được nữa rồi, điện chính của Thanh Vân đã huy động toàn bộ lực lượng, chưa biết chừng khi quân tiếp viện của Hằng Nhạc và Chính Dương tới thì bọn họ đã kết thúc trận chiến, về nhà trước rồi".


Cuối cùng ánh mắt mọi người lại đổ dồn về phía phân điện thứ chín của Thanh Vân Tông: “Không phải tiểu tử đó gặp chuyện rồi chứ? Ta nghe nói Thanh Vân Lão Tổ đã đến phân điện thứ chín”.

“Ai gặp chuyện chứ hắn sẽ không gặp chuyện đâu”, Cổ Tam Thông không nghĩ thế: “Hắn có mấy Âm Minh tử tướng cảnh giới Chuẩn Thiên, lại có biết bao con át chủ bài, muốn giết hẳn đâu có dễ”.