Cơ Tuyết Băng lại nôn ra máu, phản phệ của rất nhiều bí pháp mạnh khiến khí thế của cô ta lại lần nữa giảm xuống rất nhiều.
“Vẫn định chiến đấu tiếp à?”, Triệu Thanh từ từ bước. tới, nhìn Cơ Tuyết Băng với ánh mắt đầy giễu cợt.
Cơ Tuyết Băng không nói gì, nhưng lại bất giác nhìn quanh toàn bộ chiến trường.
Cô ta nhìn thấy một cảnh tượng đẫm máu, liên quân của Hằng Nhạc và Chính Dương tổn thất nặng nề.
“Một phút bất cẩn, lật cả ván cờ”, Cơ Tuyết Băng siết chặt thanh sát kiếm.
Với tư cách là điện chủ phân điện, đúng là cô ta không hề làm trái lệnh, cho đến giờ phút này vẫn đang dẫn quân gắng gượng đối kháng tới cùng.
Nhưng là chủ soái, cô ta không xứng với cái danh này lắm, không nhìn rõ tình hình, mặc dù quân tiếp viện sẽ tới nhưng cũng cần có thời gian, mà lúc này hiển nhiên bọn họ đã không gắng gượng được nữa.
Nói đến điểm này, cô ta cũng có phần giống với Doãn Chí Bình.
Cả hai đều là hậu bối trẻ với sức chiến đấu mạnh, nhưng chỉ hợp làm đại tướng chứ không hợp làm chủ soái, vì bọn họ không có cái nhìn tổng thể mà một vị chủ soái nên có. Chiến lược liên hợp với Chính Dương tấn công Thanh Vân của Doãn Chí Bình vốn đã sai lầm, mà cô ta không hạ lệnh rút quân ngay từ sớm cũng đã phạm sai lầm nghiêm trọng.
Bài học thấm thía hôm nay phải đổi lấy bằng máu.
“Rút quân!”
Cuối cùng cô ta cũng lên tiếng, nếu đánh tiếp thì phân điện thứ chín của Chính Dương do cô ta chỉ huy sẽ †oàn quân bị tiêu diệt ở đây, bởi vì bọn họ không thể gắng gượng được đến khi quân viện binh tới.
Nghe thấy mệnh lệnh của cô ta, dù là người của Hằng Nhạc Tông hay Chính Dương Tông đang liều mạng chống cự cũng lập tức rút lui.
“Muốn đi ưl”
Thấy liên quân Hằng Nhạc, Chính Dương định rút lui, đại quân của Thanh Vân Tông ùn ùn kéo tới như sóng biển cưồn cuộn, từng nhóm người lần lượt bị nhấn chìm.
Vẫn muốn đi ư?
Thấy Cơ Tuyết Băng đang cố gắng ngưng tụ linh lực, phía Triệu Thanh lại xông tới.
Vẻ mặt Cơ Tuyết Băng không thay đổi, nhất kiếm chém ra thần quang ba màu tuyệt thế, giết hai cao thủ cảnh giới Không Minh đang lao tới thành huyết vụ. Roet roẹt!
Một lão già áo tím của Thanh Vân Tông cười gắn, sau đó huyễn hoá ra một bàn tay to tóm lấy Cơ Tuyết Băng.
Nhưng lúc này, một bàn tay màu vàng chợt vươn ra †ừ không gian hư vô, đánh thẳng vào khuôn mặt người vung kiếm đó.
Bốp!
Tiếng tát vang dội mà giòn giã, nhất kiếm tuyệt sát của người kia còn chưa đâm tới đầu mày của Cơ Tuyết Băng đã bị bàn tay màu vàng này đánh bay ra ngoài, người lão ta cũng vẽ ra một đường vòng cung tuyệt đẹp trong không gian.