Lúc này, bên trong mỗi một phân điện với diện tích cả vài trăm nghìn trượng đều đang nổ ra đại chiến, đây là chín trận chiến hết sức khốc liệt, trên hư không, trên mặt đất, trong sơn lâm, trong sông ngòi đều nổ ra từng trận chiến hết sức dị thường.
Cùng lúc này, quân chi viện của tông chính Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông sát phạt tới từ tứ phương tám hướng về chín phân điện của Thanh Vân Tông.
Nhìn xuống mặt đất, quân chi viện của hai tông giống như chín con rồng khổng lồ, thanh thế dữ dội, sát khí ngút trời, mặt đất và bầu trời bị trấn áp đến mức bùng nổ.
Thế nhưng bọn họ vẫn đến muộn.
Từ sau khi Cơ Tuyết Băng hạ lệnh rút quân thì những thống soái khác của vài chiến trường đều lần lượt hạ lệnh rút quân, vì bọn họ thực sự không thể trụ được nữa, nếu đánh tiếp thì không tới một khắc nữa toàn quân sẽ bị nhấn nhìn, và trong thời gian một khắc này, quân chi viện của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông căn bản không thể kịp tới.
Rút quân!
Rút quân!
Sau từng tiếng gầm phẫn nộ vang vọng khắp thương không, trong chín trận chiến khốc liệt kia có từng bóng người bắt đầu rút lui, kẻ nào kẻ nấy máu me đầm đìa.
Giết cho ta!
Lão già phía Chính Dương Tông gằn lên phẫn nộ, đại quân của Thanh Vân Tông giống như biển cả đen ngòm rút đi, nơi nào bọn họ đi qua thì núi non sụp đổ, sông ngòi chảy ngược, liên quân của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông bị nhấn chìm từng đám, từng đám một.
Dừng!
Không lâu sau đó, chủ soái của Thanh Vân Tông liền hạ mệnh lệnh dừng tiến công.
Đối với Thanh Vân Tông mà nói thì bọn họ không thể đi xa các phân điện, chiến tuyến cũng không thể kéo quá dài vì quân chi viện của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông hiện tại đang trên đường đến, nếu như bị bao vây thì đó chính là trận quyết chiến khốc liệt và Thanh Vân Tông sẽ bị nhấn chìm chỉ trong một đêm.
“Tất cả mọi người nhanh chóng vào Truyền Tống Trận, lui về phòng thủ đại bản doanh của Thanh Vân Tông”, một giọng uy nghiêm nói mang theo mệnh vang vọng khắp thương không.
Ngay sau đó, đại quân đông nghịt của Thanh Vân Tông lần lượt xông vào Truyền Tống Trận trong hư không của phân điện rồi biến mất bên trong đó.
Rầm! Bịch! Keng!
Phân điện thứ chín của Thanh Vân Tông nổ ra trận chiến vô cùng khốc liệt, nếu nhìn từ xa thì đó là từng bóng người dày đặc đen kịt, đại quân của Thanh Vân Tông vẫn đang vây giết Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng.
Chặn bọn chúng lại!
Tiếng gằn phẫn nộ của Thanh Vân lão tổ vang vọng khắp trời đất, ông ta đã sát phạt tới từ phía cách đó rất xa, sát khí ngút trời.
Có thể là một trong những lão tổ của Thanh Vân thì cái nhìn của ông ta phải cay độc đến thế nào chứ? Cơ Tuyết Băng không phải là một điện chủ phân điện bình thường của Chính Dương Tông, cô ta là chưởng giáo tương lai của Hằng Nhạc Tông, có thể bắt sống được thì đương nhiên phải bắt sống, không thể bắt sống được thì tuyệt đối không cho cô ta có cơ hội sống sót quay về vì thực lực của cô ta quá khủng khiếp.
Còn Tần Vũ mà Diệp Thành đang đóng vai, tên sát thần này đã nhúng tay vào rồi thì không thể để hắn đi, nếu không thì hắn chính là mối nguy hại đối với Thanh Vân sau này.
Mở cho ta!
Sau tiếng hô kinh thiên động địa, một đao của Diệp Thành cứ thế chém bay bức trướng cuối cùng mà Thanh Vân Tông chặn bọn họ lại.
Đi!
Diệp Thành toàn thân nhơ nhuốc máu, hắn cố gắng ổn định lại khí tức vốn dĩ đã yếu đi của mình rồi kéo Cơ Tuyết Băng đi như một đạo thần mang bay vào hư vô.
Đứng lại!
Triệu Thanh là kẻ đầu tiên sát phạt đến, một tay che trời khiến cho một nửa bầu trời như bị đè nén.
Cút!
Diệp Thành lạnh giọng, hắn lật tay đánh ra một chưởng nghịch thiên khiến đại ấn che trời của Triệu Thanh lập tức vỡ tan.
Tiếp đó hắn kéo Cơ Tuyết Băng nhanh chóng chuồn đi.
Cấm pháp, Huyền Đạo Vô Thương!
Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đang chạy thục mạng ở phía trước bị đâm xuyên cơ thể.
Phụt!
Lần này đến lượt Thanh Vân lão tổ, vì khiến Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng bị thương mà ông ta thi triển một lúc hai bí pháp cấm kị nên gặp phải phản phệ, sắc mặt tái nhợt thấy rõ.
“Bọn chúng đã trúng huyền đạo vô thương và địa pháp thiên la, vùng đan hải sẽ dần dần bị phong cấm, Triệu Thanh, mau đi bắt bọn chúng về”, Thanh Vân lão tổ lập tức hạ lệnh: “Có thể bắt sống thì cố gắng bắt sống, nếu không thể bắt sống thì diệt luôn bọn chúng”.