Suốt một ngày, tiếng nổ ầm ĩ bên phía Thanh Vân Tông vẫn chưa ngừng lại.
Nam Sở cũng không yên bình, sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông đều đang âm thầm liên lạc với các gia tộc phụ thuộc, muốn họ cũng phái quân đến trợ chiến, hợp lực cùng phá vỡ kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông.
Không chỉ bọn chúng, Thanh Vân Tông cũng thông qua các cơ sở tình báo liên lạc với mấy gia tộc phụ thuộc.
Nhưng tin mà nhân viên tình báo truyền về lại khiến sắc mặt bọn họ trở nên khó coi hơn.
Đêm qua, sự chú ý của bọn họ đều đổ dồn vào quân liên minh của Hằng Nhạc và Chính Dương, không hề biết rằng các gia tộc phụ thuộc cũng đã bị tiêu diệt gần hết, tin tức tới hôm nay mới truyền tới.
“Khốn nạn”, trong đại điện của Thanh Vân Tông, Công Tôn Trí tức giận gào thét: “Hằng Nhạc, Chính Dương, các ngươi thật đáng hận”.
Đúng như Diệp Thành đoán, đương nhiên Thanh Vân Tông sẽ tính món nợ này cho Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông.
Chỉ là Công Tôn Trí nào biết, các gia tộc phụ thuộc Thanh Vân Tông không phải do Hằng Nhạc và Chính Dương tiêu diệt, mà là do Diệp Thành phái người âm thầm tiêu diệt.
Mà Hằng Nhạc và Chính Dương cũng đến giờ mới nhận được tin tức.
Khác với Thanh Vân Tông, hai bên kia lại nghi ngờ lẫn nhau, Hằng Nhạc nghĩ là Chính Dương Tông làm, mà Chính Dương Tông lại nghĩ là Hằng Nhạc Tông làm, vì vậy đến giờ cả ba tông vẫn không hay biết gì.
Lúc này, phía Chung Quy, Chung Giang, Cổ Tam Thông đang nhàn nhã uống rượu ở thành cổ Thiên Thu, nghe từng tin tình báo mà Nhân Hoàng truyền tới, tâm trạng họ lại càng thoải mái hơn.
“Ba tông hỗn chiến, ba tông đều thảm, kết cục này còn hoàn mỹ hơn ta tưởng tượng!”, lão tổ nhà họ Tô cười sung sướng.
“Hoá ra còn có thể đánh trận kiểu này”.
“Chúng ta cũng phải cảnh giác!”, Chung Quy vuốt râu: “Ba tông đều tổn thất lớn, chắc chắn sẽ điều tra kỹ lưỡng việc này, chúng ta chắc chắn sẽ bị gọi về điện chính của Hằng Nhạc Tông, đừng để xảy ra sai sót”.
“Đừng lo, còn có Diệp Thành mà, tiểu tử đó nhiều mưu kế lắm”.
“Nhưng nói đến hắn, có phải đã đến lúc hắn nên về rồi không?”, Cổ Tam Thông nhấp một ngụm rượu, khoan thai hỏi.
“Không sao, ai chết chứ hắn sẽ không chết đâu, chắc đang trên đường về đấy”.
…
Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.
Trong khu vườn nhỏ ở thành cổ, Diệp Thành vẫn đang ôm bình rượu khoan thai thưởng thức, thi thoảng cũng sẽ nhìn Cơ Tuyết Băng.
Cơ Tuyết Băng vẫn im lặng, từ lúc ngồi dưới gốc cây linh quả thì không hề nhúc nhích, động tác duy nhất là thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn hắn.
“Chắc cô ta đang nghĩ làm sao để bóp chết mình đây”, Diệp Thành ngoáy tai.
“Tiểu tử, nghĩ thông suốt chưa?”, ngay sau đó, giọng của Thái Hư Cổ Long lại vang lên: “Làm cô ta đi rồi ta nói cho ngươi cách phá giải cấm chế”.
“Mẹ nó, ta có làm cô ta không thì liên quan gì đến việc ngươi nói cho ta biết cách phá giải?”
“Có, đương nhiên là có”, Thái Hư Cổ Long vuốt râu đầy ẩn ý: “Chủ yếu là ta muốn xem xem đứa bé do Hoang Cổ Thánh Thể và Huyền Linh Chi Thể sinh ra có thật sự ghê gớm như trong truyền thuyết không”.
“Được lắm!”, Diệp Thành không khỏi giơ ngón tay cái lên.
“Vậy rốt cuộc ngươi có làm không?”
“Ngươi nói cho ta cách phá giải trước đi, xong chuyện ta sẽ làm”.
“Vậy ta nói cho ngươi xong, ngươi không làm thì chẳng phải ta sẽ chịu thiệt sao?”, Thái Hư Cổ Long lườm chín phân thân của Diệp Thành: “Đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì, bớt lừa ta đi”.
“Xuỳ”, Diệp Thành không cho là thế: “Vậy nếu ta làm rồi ngươi không nói cho ta thì sao?”
“Vớ vẩn, ta không phải loại người đó”.
“Ngươi giả vờ giỏi lắm”, Diệp Thành nói một câu đầy ẩn ý.
“Không tin thì thôi, lão tử còn không muốn nói đây”, Thái Hư Cổ Long lườm chín phân thân của Diệp Thành lần nữa rồi dứt khoát nằm xuống, chìm vào giấc ngủ.
“Không cần ngươi nói, tiểu gia đây cũng phá giải được”, Diệp Thành lẩm bẩm.
Sau đó hắn lại cất bầu rượu đi, ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Hắn nhẩm niệm, gọi tiên hoả và thiên lôi.
Tuy nhiên dù hắn gọi được thiên lôi và tiên hoả trong đan hải nhưng chúng không ra ngoài được, vì đan hải đã bị cấm chế nên chúng cũng bị phong ấn ở trong, muốn ra ngoài cần phải phá được phong ấn của đan hải.
Trong khoảng thời gian đó, hắn đã không chỉ một lần điều khiển tiên hoả và thiên lôi tấn công màn sáng kiên cố phong ấn đan hải, nhưng lần nào cũng thất bại, ngược lại hắn còn chịu khổ.
Cách này không được, hắn lại dùng đến sức mạnh linh hồn, nhưng cũng không phá được cấm chế trên đan hải.
Tiếp đó hắn lại sử dụng rất nhiều cách khác, nhưng đều không có tác dụng.
Mẹ kiếp!
Thử đến nửa đêm, Diệp Thành mới ngồi bệt dưới đất, mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt tái nhợt mà cấm chế của đan hải vẫn không thể phá được.
Ừng ực!
Diệp Thành tu rượu ừng ực, sau đó nhìn sang Cơ Tuyết Băng, cô ta vẫn ngồi im như lúc ban đầu, không hề nhúc nhích, vẻ mặt lãnh đạm, trong đôi mắt đẹp không có cảm xúc gì, dường như mọi sự quấy nhiễu của thế giới bên ngoài đều không liên quan đến cô ta.
Diệp Thành lại quay đầu lại, ngồi ở đó sờ cằm, vẫn đang vắt óc nghĩ cách phá giải phong cấm.
“Đan hải bị phong cấm, linh lực chân nguyên cũng bị phong cấm, linh khí không vào được đan hải, linh lực trong đan hải cũng không ra được”.
“Phong cấm này thật bá đạo, ngay cả tiên hoả và thiên lôi cũng bị phong ấn bên trong”.
“Không công phá được từ bên trong, bên ngoài cũng không phá được”, Diệp Thành không ngừng lẩm bẩm: “Muốn phá giải cấm chế không thể sử dụng vũ lực mãi, phải tìm đúng cách”.
Thời gian chầm chậm trôi qua, đêm đã về khuya.
Trong khu vườn nhỏ tĩnh lặng, Diệp Thành chống cằm suy nghĩ, Cơ Tuyết Băng khoanh tay ôm đầu gối, hai người như không liên quan gì đến nhau, hắn suy nghĩ chuyện của hắn, cô ta suy nghĩ chuyện của cô ta, không ai nói với ai câu nào.
Hế, đúng rồi!
Không biết đến lúc nào, Diệp Thành chợt vỗ đùi cái đét, có lẽ tiếng hô của hắn quá bất chợt khiến Cơ Tuyết Băng cũng giật nảy mình.
Bây giờ, Cơ Tuyết Băng càng tin chắc rằng Diệp Thành thật sự bị điên, hắn ngồi lẩm bẩm một mình cả tối, như đang nói chuyện với chính mình, lảm nhảm như kẻ tâm thần.
“Chỉ cần phá vỡ được sự cân bằng của cơ thể thì đều là ngoại lực”.
“Đáng tin cậy đấy”, nghĩ đến đây Diệp Thành cười thành tiếng, lập tức đứng dậy chạy ra ngoài.
“Ngươi đi đâu đấy?”, đến lúc này, Cơ Tuyết Băng vẫn luôn im lặng mới lên tiếng.