Còn những cơ thể của Triệu Thanh, Trường Thiên Chân Nhân và lão tổ nhà Vũ Văn thì về cơ bản đều tàn phế, hắn đương nhiên không thu nhận vì cho dù hắn có thể luyện thành Âm Minh Tử Tướng thì cũng chỉ là hàng hạ phẩm, so với những Âm Minh Tử Tướng ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong thì còn kém xa.
Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là hắn thiếu hồn linh ti ngọc vả lại còn thiếu trầm trọng, số hồn linh ti ngọc trong tay hắn hiện giờ về cơ bản đều do hắn lục được từ kẻ mạnh của Chính Dương Tông, miễn cưỡng cũng đủ dùng để luyện chế ra hai Âm Minh Tử Tướng ở cảnh giới Chuẩn Thiên.
Không lâu sau đó, tiên hoả và thiên lôi lần lượt bay ra, huyễn hoá thành tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân.
“Luyện cho kĩ, đừng có lười biếng”, Diệp Thành nói rồi không quên phất tay lấy ra rất nhiều nguyên liệu.
Mặc dù hai tên này không thể nói chuyện nhưng đều hiểu ý gật đầu để lộ ra hai hàm răng trắng tinh.
Không lâu sau đó, cả hai tên bắt đầu hành động.
Cả hai ngoan ngoãn nên Diệp Thành nhàn hạ đi rất nhiều. Hắn cầm lấy vò rượu hồ lô, tìm một nơi thoải mái nhâm nhi.
Không biết sau bao lâu hắn mới vươn vai, cũng không làm phiền tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân nữa mà quay người ra khỏi phòng.
Lúc này trời đã về đêm, bầu trời mênh mông vô tận với những ánh sao sáng lấp lánh trông thật đẹp và sáng nhất vẫn là vầng trăng với ánh trăng vàng chiếu rọi giữa màn đêm yên tĩnh.
Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn bất giác nhìn Cơ Tuyết Băng.
Cô ấy vẫn ngồi dưới gốc cây linh quả, hai tay ôm gối bất động giống như một pho tượng, dưới ánh trăng chiếu rọi, Cơ Tuyết Băng trông như một vị tiên nữ thuần khiết thoát tục.
Không biết từ bao giờ nhìn Cơ Tuyết Băng như vậy Diệp Thành lại có cảm giác rung động trong giây lát.
Mới chỉ một năm trước bọn họ còn là đệ tử của Chính Dương Tông, vẫn là một đôi thần tiên xứng đôi.
Thế mà hiện giờ cô ấy là Huyền Linh Chi Thể, Thánh nữ của Chính Dương Tông, điện chủ của phân điện thứ chín, là chưởng giáo tương lai của Hằng Nhạc Tông, xếp thứ ba trên bảng Phong Vân và là niềm tự hào của nữ nhi khắp Đại Sở.
Hiện giờ hắn là Hoang Cổ Thánh Thể, đan thánh Diệp Thành, thiếu chủa của Hạo thiên thế gia, sát thần Tần Vũ, thánh chủ Viêm Hoàng, xếp thứ hai trên bảng Phong Vân là được coi là anh kiệt cái thế vang danh khắp Đại Sở.
Cô ấy thay đổi rồi, hắn cũng thay đổi rồi, người thương thuở xưa hiện giờ cùng trong tiểu viên này nhưng lại như xa lạ.
Trong chốc lát, đôi mắt Diệp Thành lướt qua ánh nhìn lạnh lùng, vào giây phút đó hắn đã không thể nhịn được mà ra tay, ra tay bỏ xua đi hình ảnh về người thương thuở nào.
Có lẽ hắn có phần hơi nhẫn tâm nhưng sự tàn khốc của chiến tranh khiến hắn không thể không đưa ra quyết định sớm hơn vì hắn biết tương lai không xa bọn họ phải gặp nhau trên chiến trường khốc liệt.
Cuối cùng Diệp Thành vẫn lại quyết định không ra tay, hắn từng trải qua từng trận chiến đẫm máu, trái tim của hắn đã bị máu tươi nhuốm tới mức nguội lạnh nhưng đối mặt với người thương trước kia hắn vẫn có chút mềm lòng.
Phía này, Cơ Tuyết Băng ngồi dưới gốc cây linh quả khẽ cau mày, mặc dù ánh mắt Diệp Thành chỉ thoáng qua cái nhìn lạnh lùng nhưng vẫn khiến cô nắm bắt được.
“Ta có thù với ngươi sao?”, Cơ Tuyết Băng lạnh lùng nhìn Diệp Thành.
“Không thù”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng.
“Nhưng rõ ràng ta cảm nhận được sát khí của ngươi với ta”.
“Vậy có lẽ là cô nghĩ nhiều rồi”, Diệp Thành gãi tai, “cô đáng tiền như vậy ta không nỡ giết, hôm khác ta lại lôi cô đi làm thêm một mẻ nữa, không biết kiếm về thêm bao nhiêu tiền”.
“Ngươi…”, Cơ Tuyết Băng nghe câu nói đó của Diệp Thành mà á khẩu, mặt mày cô đỏ bừng, cô cảm thấy có phần hối hận, lẽ ra cô không nên nói chuyện với kẻ trước mặt mình vì cho tới cuối cùng thì cô vẫn là người chịu thiệt mà thôi.
“Này, ta không đùa với cô nữa, ta hỏi cô một chuyện nghiêm túc”, Diệp Thành đi tới quỳ trước bên mép vòng tròn, khuôn mặt hắn không còn vẻ đùa cợt nữa, hắn nhìn Cơ Tuyết Băng: “Nếu như cho cô một cơ hội nữa để lựa chọn thì cô lựa chọn làm tu sĩ hay người phàm?”
Nghe vậy, Cơ Tuyết Băng liền cau mày.
Không thể phủ nhận câu hỏi của Diệp Thành khiến cô ta cảm thấy khó hiểu vì chủ đề này và những gì hắn vừa nói chẳng liên quan gì đến nhau, hắn thay đổi nhanh đến mức cô không phản ứng lại kịp.
Có điều câu hỏi của Diệp Thành lại khiến Cơ Tuyết Băng chìm vào im lặng trong giây lát.
Tu sĩ và người phàm là hai con đường đi hoàn toàn khác nhau.
Cuộc sống của người phàm ngắn ngủi chẳng qua cũng chỉ trăm năm, so với tu sĩ mà nói thì cuộc đời của họ quá ngắn, và cũng hết đỗi bình thường.
Tu sĩ có được tuổi thọ rất dài, đi trên con đường nghịch thiên, cái gọi là tình có lẽ sẽ nhạt dần đi cũng vì những năm tháng dài đằng đẵng đó và dần dần người ta sẽ quên đi tâm niệm sơ khai thuở đầu. Bọn họ cao cao tại thượng, cuộc sống mang đầy những điều bất ngờ nhưng bọn họ lại vô cùng cô đơn vì đứng càng cao thì con đường bọn họ đi càng lắm chông gai thử thách.
Người phàm có cái hay của người phàm, tu sĩ lại có cái hay của tu sĩ, phải lựa chọn giữa cả hai khiến Cơ Tuyết Băng phân vân.
Phía này Diệp Thành cứ nhìn chằm chằm Cơ Tuyết Băng khiến cô thật sự cảm thấy không được tự nhiên. Trong vài giây ngắn ngủi, Cơ Tuyết Băng cảm nhận được người thanh niên trước mặt mình có phần khác với ngày thường.
“Ta không biết”, có lẽ vì để che đậy đi sự mất tự nhiên của mình nên Cơ Tuyết Băng cứ thế quay đầu đi.
“Ta rất hi vọng nghe được một đáp án chính xác của cô”, Diệp Thành từ từ đứng dậy, nếu như Cơ Tuyết Băng lựa chọn là người phàm thì hắn sẽ không hề do dự mà ra tay phế đi cô ta nhưng đáp án của cô ta lại quá mơ hồ.
Cơ Tuyết Băng cho rằng câu đó do hắn nói nhưng là đương sự, hắn biết rõ câu nói vừa rồi không xuất phát từ hắn, còn kẻ nói câu này không ai khác chính là Thái Hư Cổ Long – kẻ chỉ sợ trời đất chưa đủ loạn.
Ha ha ha…!
Bên trong thế giới ngầm của Chính Dương Tông, Thái Hư Cổ Long bật cười lớn.
“Mẹ kiếp, cút”, Diệp Thành lên tiếng mắng chửi, hắn không ngờ Thái Hư Cổ Long lại ra chiêu này, nếu như điều kiện cho phép thì hắn sẽ xiên luôn con rồng tiện nhân này lên mà nướng trên bếp lửa rồi.