Đêm khuya, Diệp Thành day đầu mày, từ trên vân đoàn đứng dậy.
Oa!
Chẳng mấy chốc hắn đã không kìm được lắc đầu, có lẽ là tiêu hao năng lượng quá nhiều nên dù với khí huyết dồi dào của Hoang Cổ Thánh Thể, đầu hắn vẫn hơi choáng váng.
Sau đó hắn nhét một viên đan dược vào miệng, trở mình nhảy xuống vân đoàn.
Đập vào mắt hắn là Sở Linh ở nơi cách đó không xa, cô đang ngồi xếp bằng dưới gốc cây linh quả, lại tiến vào trạng thái nhập định.
Nhưng Sở Linh của bây giờ đã hoàn toàn khác.
Sau khi thân thể mạnh lên, linh hồn được tôi luyện, tu vi được nâng cao, thân thể được thánh huyết luyện hoá, cả người cô như được lột xác, thần hà bao quanh thân thể, toàn thân tản ra làn khí huyền diệu, mỗi sợi tóc cũng đều nhuốm thần hoa lộng lẫy.
Cô như tiên nữ hạ phàm, thánh khiết mà hoàn mỹ.
Điều khiến Diệp Thành ngạc nhiên là xung quanh cô còn có dị tượng huyền bí, đó là một đoá sen thịnh thế đang từ từ nở rộ.
“Công sức của mình cũng không vô ích!”, Diệp Thành cười vui vẻ: “Khi nàng ấy tiến đến cảnh giới Chuẩn Thiên, thực lực sẽ không yếu hơn Sở Linh Ngọc, chỉ tu vi linh hồn thôi cũng là điều mà người bình thường không thể sánh được”.
“Long gia, có bí thuật thần thông nào tấn công linh hồn không?”, Diệp Thành lại bắt đầu gọi Thái Hư Cổ Long.
“Cái gì cũng có”, Thái Hư Cổ Long thậm chí còn không mở mắt, nói với vẻ rất thản nhiên, dường như đang tuyên bố với Diệp Thành: Lão tử là Tàng Bảo Các tự nhiên, trên đời không có gì ta không biết.
“Truyền cho ta một bộ đi!”, Diệp Thành cười hì hì: “Để ta truyền cho thê tử”.
“Tiểu tử, sao ta có cảm giác như ngươi đang chuẩn bị hậu sự thế?”, cuối cùng Thái Hư Cổ Long cũng mở mắt, lườm chín phân thân của Diệp Thành: “Sao, đừng nói với ta là ngươi không đấu lại Doãn Chí Bình đấy nhé”.
“Đánh thắng hắn thì có ích gì?”, Diệp Thành bĩu môi: “Đến ngày đó không chỉ một mình hắn mà đội hình cao thủ của ba tông cũng lớn hơn mấy ngày trước, sẽ không chỉ nhỏ như vậy đâu”.
“Điều này làm khó được ngươi sao?”, Thái Hư Cổ Long không cho là vậy.
“Có Tiên Luân Thiên Đạo đương nhiên ta có thể trốn thoát, nhưng biết đâu ta lại gặp chuyện bất trắc trong hố đen không gian, không có gì là tuyệt đối cả!”, Diệp Thành ngoáy tai: “Ngay cả ngươi cũng nói rồi, hố đen không gian là một nơi cực kỳ hung hiểm”.
“Chuẩn bị tiếp nhận bí pháp đi!”, ánh mắt Thái Hư Cổ Long loé lên, một bộ bí pháp dung hợp thành thần thức, thông qua chín phân thân của Diệp Thành truyền cho hắn.
Diệp Thành nhắm hờ hai mắt, tĩnh tâm đón nhận bí pháp.
Chẳng bao lâu, bí pháp mà Thái Hư Cổ Long truyền lại đã hợp nhất thành những ký tự nhỏ màu vàng kim dày đặc, sau đó tự sắp xếp thành hàng, ký tự nào cũng ánh vàng rực rỡ khiến người ta không nỡ nhìn thẳng. Đến khi các ký tự xếp xong, hắn mới nhìn thấy hai chữ sáng rỡ, chói mắt nhất: Thần Thương.
Thần Thương!
Diệp Thành lẩm bẩm, chậm rãi mở mắt ra.
“Bí pháp này chỉ có linh hồn đạt tới cảnh giới Thiên mới có tư cách thi triển”, Thái Hư Cổ Long chầm chậm giải thích: “Nhưng dù có tu vi linh hồn cảnh giới Thiên cũng không tránh khỏi tự làm tổn thương chính mình”.
“Hiểu rồi, hiểu rồi, he he”, Diệp Thành cười hì hì rồi dùng Tiên Luân Nhãn diễn hoá lại bí pháp này một cách tường tận.
Không lâu sau, hắn hít một hơi thật sâu, âm thần vận hành bí pháp Thần Thương này.
Khoảng hai giây sau, có ánh sáng vàng le lói giữa chân mày hắn, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng kiếm rung.
Thần Thương!
“So với Thiên Chiếu của ngươi thì đây chẳng là gì”, Thái Hư Cổ Long lườm chín phân thân của Diệp Thành.
“Nhưng khác nhau mà! Tiên Luân Thiên Chiếu phải trả giá bằng thọ nguyên, tiêu hao nhiều như vậy đương nhiên sẽ có uy lực bá đạo tương ứng, nhưng nói đến Thiên Chiếu, đó đúng là một bí pháp không tồi”.
Nói đến đây, Diệp Thành tò mò nhìn Thái Hư Cổ Long: “Long gia, ngươi có biết Lục Đạo Tiên Luân Nhãn có bao nhiêu bí pháp cấm kỵ không?”
“Nói đến bí pháp cấm kỵ thì ta biết chín bí pháp: Tiên Luân Thiên Chiếu, Tiên Luân Thiên Đạo, Tiên Luân Thiên Huyền, Tiên Luân Thiên Nghịch, Tiên Luân Thiên Sinh, Tiên Luân Thiên Canh, Tiên Luân Thiên Cấm, Tiên Luân Thiên Chú, Tiên Luân Thiên Táng”.