Tiên Võ Đế Vương

Chương 907: Có cần mạnh vậy không chứ?



Ngươi? 

 Sắc mặt Doãn Chí Bình chợt thay đổi, hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì cổ tay đã bị hai tay của Diệp Thành kẹp chặt. 

 Sau đó hắn nhận ra cơ thể của mình mất thăng bằng, đôi chân rời khỏi mặt đất, cả cơ thể hắn bay lên. 

 “Đây…”, thấy Diệp Thành đột nhiên sống lại, những người ở tứ phương đột nhiên thẫn thờ. 

 “Dưới đòn tuyệt sát linh hồn mà còn không chết?”, có người há hốc miệng, nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt không sao tin nổi. 

 “Có cần mạnh vậy không chứ?” 

 “Ta biết hắn không thể chết dễ dàng như vậy được mà”, trong đám người, nhóm người phía Bích Du vỡ oà vì vui mừng. 

 “Mẹ kiếp, làm ta hết hồn”, mấy người phía Gia Cát Vũ tưởng rằng Diệp Thành đã chết, giờ thấy hắn tỉnh lại nên sắc mặt khó coi của tất cả mọi người đều thay đổi bằng vẻ mặt đầy thú vị. 

 “Rốt cục hắn làm thế nào có thể né qua được vậy chứ?”, trong đám người, Cơ Tuyết Băng nhìn kết giới, nếu như là cô ta thì cô ta tự nhận không thể nào tránh được qua kết giới kia, một khi trúng chiêu thì chỉ có thể chết. 

 “Không thể nào, ta tận mắt chứng kiến hắn bị đâm xuyên trán, ta cảm nhận được rõ ràng ngọn lửa linh hồn của hắn đã bị dập tắt”, Chính Dương Tông, Thanh Vân Tông và Thông Huyền đều bày ra vẻ mặt khó tin. 

 Bịch! 

 Trong làn sóng bàn tán, một tiếng động mạnh mẽ vang chấn động cả đất trời, Doãn Chí Bình cứ thế bị đòn đánh hung hãn của Diệp Thành nện thẳng xuống mặt đất, tạo thành một cái hố hằn hình người. 

 Lại nhìn sang Doãn Chí Bình với trạng thái thê thảm, lục phủ ngũ tạng lộn nhào hẳn lên, tứ chi bách cốt bị gãy mất hơn nửa, suýt chút nữa thì hoà thành đống. 

 Nhìn thấy cảnh tượng này tất cả những người xem đều giật giật khoé miệng. 

 Bịch! 

 Tên súc sinh Diệp Thành lại lần nữa thi triển thần uy hiến Doãn Chí Bình tiếp tục bị nện mạnh xuống đất. 

 Có điều vẫn chưa hết, sau lần thứ hai quật xuống, Diệp Thành lại lấy thêm sức, hắn liên tục quăng Doãn Chí Bình lên rồi lại quật xuống. 

 Bịch! Bịch! Bịch! 

 Tiếp theo, từng âm thanh thế này liên tiếp vang lên, mỗi một âm thanh chỉ cách nhau không tới mười giây, cũng chính vì trong thời gian ngắn ngủi như vậy nên Doãn Chí Bình đã bị Đan Thần quật hơn ba mươi lần. 

 “Mẹ kiếp, suýt chút nữa thì bị ngươi giết chết rồi”, Diệp Thành càng quật càng hăng. 

 Rốt cục vì sao hắn có thể thoát được đòn tuyệt sát của Doãn Chí Bình? 

 Về điểm này thì phải nhắc tới tiên hư giới của Lục Đạo Tiên Luân Nhãn. 

 Chúng vì trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, linh hồn của Diệp Thành bước vào tiên hư giới, tránh được đòn tuyệt sát của Doãn Chí Bình và không bị tổn hại đến linh hồn, còn vết thương trào máu trên trán của Diệp Thành về cơ bản có thể coi là vết thương ngoài da trên cơ thể, đối với hắn mà nói không đáng là gì. 

 A…! 

 Tiếng gằn phẫn nộ của Doãn Chí Bình vang vọng khắp không gian, hắn bị đánh tới mức không phân biệt được nổi đông tây nam bắc. 

 Mặc dù hắn dốc hết sức muốn thoát khỏi bàn tay của Diệp Thành nhưng Diệp Thành về cơ bản không cho hắn cơ hội, mỗi lần hắn định thi triển bí pháp thoát thân đều bị Diệp Thành quật thật mạnh xuống đất. 

 A…! 

 Sau tiếng thét gào, Doãn Chí Bình vung mạnh cánh tay, nhanh chóng thoát thân. 

 Đi đâu? 

 Diệp Thành phản ứng rất nhanh, cơ thể hắn di chuyển nhanh như ma quỷ, hắn sát phạt lên, từng đòn thần thông nối tiếp nhau giáng vào người Doãn Chí Bình. 

 Cảnh này đừng nói là Doãn Chí Bình mà đến cả những người xung quanh còn thấy đau thay cho hắn. 

 Phụt! Phụt! Phụt! 

 Sau từng lượt máu phun trào, Doãn Chí Bình bị Diệp Thành đánh liên hồi, về cơ bản đều bị đánh về một hướng, cho dù chỉ trong thời gian ngắn ngủi nhưng hắn vẫn có thể trụ vững. 

 Thế nhưng Diệp Thành là ai, hắn là tên nhân lúc ngươi bệnh đoạt lấy mạng của ngươi, sao hắn có thể cho Doãn Chí Bình cơ hội phản ứng. 

 Lúc này hắn giống như một tên hung hãn, Doãn Chí Bình lùi một bước hắn tiến lên một bước, sau khi xông lên, hắn không nói lời nào cứ thế chiến tiếp, đánh tới mức Doãn Chí Bình không còn ra hình dạng con người nữa. 

 “Ta nói mà”, thấy Diệp Thành đại triển thần uy, Thái Ất Chân Nhân trong đám người bật cười để lộ hàm răng ố vàng. 

 A….! 

 Trong làn sóng bàn tán, trong kết giới lại vang lên tiếng gào thét, Doãn Chí Bình bị đánh tới mức không có cơ hội đáp trả triệu gọi Thái Hư Long Giáp. 

 Bang! 

 Diệp Thành vung một đấm xông lên tấn công nhưng lại đánh trúng lớp áo giáp tạo ra âm thanh của tiếng kim loại va chạm vào nhau.