Khi mấy đại lão tổ đang trầm ngâm thì tiếng la hét inh ỏi từ tứ phía vẫn không ngừng vang lên, tiếng người ồn ào như làn sóng thuỷ triều ập tới hết cơn này tới cơn khác.
Có lẽ chuyện xảy ra hôm nay là điều đáng ngạc nhiên nhất trong hàng trăm năm nay.
Thời gian qua ở Đại Sở có hai người liên tục dấy lên phong ba, một là Đan Thánh Diệp Thành, một là sát thần Tần Vũ, họ đều là thiên tài tuyệt thế, anh hùng xuất chúng được mọi người công nhận.
Nhưng thiên tài tuyệt thế và anh hùng xuất chúng mà mọi người công nhận ấy đến cuối cùng lại là một người, điều này làm sao không chấn động!
Ầm!
Khi mọi người còn đang bàng hoàng, một tiếng nổ đã vọng ra từ trong kết giới, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Nhìn từ xa thì thấy Doãn Chí Bình vừa mới hộc máu, bay ngược ra ngoài, lúc này đã đứng vững, khí thế cường hãn áp chế khiến hư không nổ ầm.
“Diệp Thành, Diệp Thành, Diệp Thành”, tiếng gào thét như sấm rền của Doãn Chí Bình rung chuyển bầu rời.
“Ngươi còn sống, ngươi còn sống, ha ha ha…”, khuôn mặt hắn ta dữ tợn, nụ cười gớm ghiếc đáng sợ, hai hàm răng trắng dị thường, dù trắng nhưng lại khiến người khác thấy sợ, cảm giác hắn ta không phải người mà là ác ma vừa chui ra từ địa ngục.
Không hiểu sao khi nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thành, trong lòng hắn ta lại sinh ra cảm giác phấn khích chưa từng có.
Hắn ta là ai? Là kí chủ mạnh nhất từ khi Hằng Nhạc thành lập đến nay, sức chiến đấu mạnh mẽ nhưng lại chỉ ngang với Diệp Thành, cuối cùng hắn ta đã dùng mưu kế đê hèn bỉ ổi để tiêu diệt kẻ thù lớn nhất này.
Nhưng hắn ta có nuối tiếc, có lửa giận ngút ngàn, hắn ta là kẻ mạnh của thế hệ trẻ, cũng có sự kiêu ngạo và cô độc của mình.
Bây giờ gặp lại Diệp Thành, hắn ta vừa phẫn nộ vừa vui mừng, phẫn nộ vì tại sao Diệp Thành vẫn chưa chết, nhưng lại vui mừng vì Diệp Thành vẫn còn sống, bởi vì hắn ta có thể tiếp tục trận chiến còn dang dở với Diệp Thành, cảm giác tắm trong máu của Diệp Thành khiến hắn ta kích động đến phát điên.
“Diệp Thành, hôm nay ta phải giết ngươi”, tiếng rống giận của Doãn Chí Bình rung chuyển bầu trời, khuôn mặt gớm ghiếc đã hơi vặn vẹo, hắn ta tung ra từng đạo đại ấn lớn từ trên trời xuống.
“Chỉ dựa vào ngươi?”, Diệp Thành hừ lạnh, bước chân nghiền nát mặt đất, bay ngược lên hư không, Bát Hoang Quyền dung hợp hơn chục loại bí thuật, một quyền đấm xuyên đại ấn lăng thiên.
Bùm!
Sau tiếng ‘bùm’, hư không liền nổ tung.
Giết!
Doãn Chí Bình gào thét, hắn ta mặc Thái Hư Long Giáp giẫm trên Thái Hư Long Hải, thần quang chiếu rọi, khí thế tràn ngập, quanh thân tản ra Thái Hư Long Khí, mỗi làn khí đều nặng tựa thái sơn, hắn ta giống như vị thần vương vô địch thiên hạ với sức chiến đấu thông thiên giữa đất trời.
Chiến!
Diệp Thành ở hư không đối diện hét lớn, hắn mặc Hỗn Thiên Chiến Giáp, giẫm trên Kim Sắc Tinh Hải, trên đầu lơ lửng bầu trời đầy sao, toàn thân tản ra khí huyết màu vàng kim, ngay cả mái tóc đen cũng được nhuộm vàng, rực rỡ chói mắt, trông hắn giống như vị chiến thần chinh phạt vạn vực.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Trận đại chiến lập tức bắt đầu, hư không bị Thái Hư Long Hải và Kim Sắc Tinh Hải phủ kín, khung cảnh rất hùng tráng.
Chậc chậc chậc!
Nhìn thấy cảnh tượng này, tứ phía đều vang lên tiếng tặc lưỡi: “Hai người này đều có tư thái của bậc Hoàng đế!”
“Ta tin tưởng sức chiến đấu của hắn”, Đan Thần hít sâu một hơi, vẻ mặt rạng rỡ, trông ông phút chốc trẻ ra rất nhiều.
“Diệp Thành ca ca chắc chắn sẽ thắng”, Lạc Hi cũng không còn hồn bay phách lạc như trước nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy kiên định, đó chính là sự tin tưởng đối với Diệp Thành, tin vào khả năng bất khả chiến bại cùng cấp của hắn.
“Diệp Thành của ta, ngươi sẽ thắng mà, đúng không?”, bên này, Thượng Quan Ngọc Nhi chắp tay cầu nguyện, hai mắt nhìn chăm chú vào hư không, tuy tin tưởng năng lực chiến đấu của Diệp Thành nhưng trong đôi mắt đẹp vẫn hiện lên vẻ lo lắng.
Cô sợ, thật sự sợ, cô đã hai lần mất Diệp Thành, lần nào cũng đau xé nát tim can, nhìn cô có vẻ kiên cường nhưng cũng không chịu nổi lần thứ ba được nữa.
Không chỉ ông ta mà rất nhiều người từng tham gia giết Diệp Thành đều có suy nghĩ này, vì Diệp Thành không chết thì không lâu nữa bọn họ sẽ trở thành vong hồn dưới đao của hắn.
“Nơi này gần phân điện thứ ba của Chính Dương Tông nhất, truyền lệnh của ta điều động đại quân của phân điện thứ ba tới”, Chính Dương Lão Tổ truyền âm cho một cao thủ của Chính Dương.
“Sư huynh, không cần phải làm lớn vậy chứ?”, một lão tổ khác của Chính Dương cau mày nhìn Chính Dương Lão Tổ.
“Ngươi biết cái gì!”, Chính Dương Lão Tổ trầm giọng nói sau đó nhìn vài hướng, ánh mắt dừng lại phía Đan Thần, Gia Cát Vũ, Hạo Thiên Huyền Chấn lâu hơn một giây: “Lần này là cơ hội ngàn năm có một, không được để Diệp Thành chạy thoát nữa, nếu không sau này sẽ rất nguy hiểm”.