Tiên Võ Đế Vương

Chương 921:  Phong ấn! 



Phong Thần Quyết! 

 Sau tiếng hô của hắn, Thái Hư Long Giáp của Doãn Chí Bình lập tức bị đâm thủng tại chỗ. 

 Đúng vậy, những phân thân lúc trước của hắn chỉ là nguỵ trang, mục đích để thu hút sự chú ý của Doãn Chí Bình, tạo cơ hội cho hắn ra tay, không cần nhiều thời gian, một giây là đủ. 

 Sự thật chứng minh, chiến lược của hắn rất thành công, Doãn Chí Bình ngông cuồng tự đại đã bị chuyển hướng sự chú ý, chính một thoáng không tập trung đó đã cho hắn cơ hội để ra tay. 

 Mọi việc diễn ra trong thời gian ngắn ngủi, ngay cả những người xem trận chiến cũng không phản ứng kịp, Thái Hư Cổ Long trong cơ thể Doãn Chí Bình muốn nhắc nhở nhưng lời vừa đến miệng thì nhất kiếm Phong Thần của Diệp Thành đã tới. 

 “Ngươi…”, miệng Doãn Chí Bình đầy máu, ánh mắt đầy vẻ hung tợn, hắn ta tung ngay một chưởng đáp trả. 

 Phụt! Phụt! 

 Hai búng máu đồng thời bắn ra, một chưởng này của Doãn Chí Bình đánh trúng tay trái của Diệp Thành, mà tay Diệp Thành cũng xuyên qua ngực Doãn Chí Bình, còn moi ra quả tim đen đang đập trong cơ thể hắn ta, nói chính xác hơn là trái tim ác ma. 

 Thịch! Thịch! Thịch! 

 Lúc này, dường như còn có thể nghe thấy cả tiếng tim đập, trái tim ác ma của Doãn Chí Bình bị móc ra, chính hắn ta cũng sững sờ. 

 A! 

 Một giây sau, tiếng gào phẫn nộ và tiếng hét thảm thiết của Doãn Chí Bình vang vọng khắp trời, hắn ta loạng choạng lùi về sau, trước ngực hổng một lỗ, trái tim ác ma cội nguồn của sức mạnh ác ma bị Diệp Thành cướp mất, hắn ta thoáng chốc thoát ra khỏi trạng thái ma đạo, khí thế trên người lập tức giảm xuống một cấp. 

 Bên này, Diệp Thành cũng phun ra một ngụm máu. 

 Nhưng hắn không có thời gian để ý, chỉ bóp chặt trái tim ác ma của Doãn Chí Bình. 

 Trái tim đen kịt, khí đen lan tràn, dường như nó cũng có linh trí, còn có thể nghe thấy từng đợt tiếng khóc than vang lên từ bên trong. 

 Chỉ là những điều này không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là sức mạnh ẩn chứa trong trái tim ác ma này thực sự quá mạnh. Mặc dù đã rời khỏi cơ thể Doãn Chí Bình, nhưng nó vẫn đang chống cự, vừa ăn mòn cơ thể Diệp Thành vừa nghĩ cách thoát khỏi lòng bàn tay hắn. 

 Phong ấn! 

 Diệp Thành hừ lạnh, giữa lòng bàn tay và ngón tay đều có triện văn lưu chuyển, bám quanh trái tim ác ma, đan vào nhau tạo thành chuỗi phù, sau đó cưỡng ép phong ấn nó. Không có cơ thể Doãn Chí Bình làm cội nguồn, trái tim ác ma không thể phát huy sức mạnh của mình, cũng chính vì vậy hắn mới có thể phong ấn nó. 

 Lúc này người hắn mới lảo đảo một chút, phun ra một ngụm máu. 

 Phụt! Phụt! Phụt! 

 Khi hắn phun ra máu, đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh của hắn hoá thành một làn khói xanh, mà Tiên Hoả Đạo Thân và Thiên Lôi Đạo Thân cũng không thể chống đỡ được nữa, trở lại nguyên hình rồi bay vào đan hải của hắn. 

 Từ lúc Diệp Thành phát động tấn công đến giờ mới chỉ ba giây, nhưng người nhìn lại kinh hồn bạt vía. 

 “Doãn Chí Bình bị cướp mất trái tim ác ma, sức chiến đấu sẽ kém xa Diệp Thành”, sau một lúc im lặng, bắt đầu có người nhỏ giọng nói. 

 “Như vậy nếu không có gì bất ngờ thì Diệp Thành sẽ thắng”. 

 Phù! 

 Thấy Diệp Thành đã phong ấn trái tim ác ma, rất nhiều người ở hiện trường như phía Hạo Thiên Huyền Chấn, Đan Thần, Gia Cát Vũ đều thở phào nhẹ nhõm, đúng như những người kia nói, nếu không có gì bất ngờ thì Diệp Thành sẽ thắng. 

 “Sao có thể? Sao có thể!”, vẻ mặt Thông Huyền Chân Nhân thoáng chốc trở nên dữ tợn. 

 “Trả tim lại cho ta”, trong tiếng bàn luận, Doãn Chí Bình rống lên, nhào về phía Diệp Thành như chó điên, cảm giác không có tim thật sự rất khó chịu, hơn nữa còn là trái tim ác ma của hắn ta. 

 Gừ! Gừ! Gừ! 

 Ngay sau đó, Doãn Chí Bình tung ra một chưởng chín đạo long ảnh, tiếp đó là Thái Hư chưởng ấn, quyền ảnh, kiếm mang… các chiêu lớn cường hãn dồn dập đều đánh về phía Diệp Thành. 

 “Bây giờ ngươi còn có tư cách đó sao?”, Diệp Thành hừ lạnh, huyễn hoá ra đại thủ màu vàng, một chưởng quét ngang hư không, những long ảnh, chưởng ấn, quyền ảnh, kiếm mang của Doãn Chí Bình đều bị hắn nghiền hết. 

 Phụt! 

 Doãn Chí Bình nôn ra máu rồi bay ra ngoài. 


 Ruỳnh! Phụt! Ầm! 

 Sau đó là những tiếng như thế này vang lên, mặc dù Diệp Thành chỉ còn một tay nhưng hắn lại càng trở nên hung hãn hơn, từng quyền nối nhau đánh ra, quyền sau mạnh hơn quyền trước, quyền nào cũng thấy máu, đánh cho Doãn Chí Bình liên tục lùi về phía sau. 

 “Ta không tin, ta không tin”, mặt Doãn Chí Bình nhăn nhó vặn vẹo, hắn ta gầm thét. 

 Có điều, lúc này dù thần thông của hắn ta có mạnh đến đâu thì cũng chẳng là gì trước mặt Diệp Thành, hắn ta bị đánh không còn sức trở mình, cũng chẳng còn ra hình người nữa mà như tu la huyết sắc.