Đêm khuya, những vì sao như những hạt cát bụi trên bầu trời.
Trong không gian của hạt cát, Diệp Thành vẫn ngồi khoanh chân, toàn thân có lưu quang lấp lánh, vẻ mặt nghiêm nghị trông giống như lão tăng ngồi thiền vậy.
Lúc này, toàn thân hắn không có bất cứ vết thương nào, phần cánh tay đã gãy trước đó cũng phục hồi về nguyên trạng, nhờ có tinh nguyên đại địa, sức mạnh của sao và đan dược mà vùng đan hải của Diệp Thành lại lần nữa dồi dào, chỉ cần đưa mắt nhìn là có thể thấy cả biển linh lực lấp lánh, bên trên còn có rất nhiều dị tượng giao nhau.
Vả lại vì thương thế của hắn không ngừng hồi phục nên tu vi cũng đột phá lên hai tầng, cứ thế lên tới cảnh giới Không Minh tầng thứ ba.
Nơi này là một bầu không khí trầm tĩnh, Diệp Thành không mang theo thứ gì ngoài thân, hắn vẫn đang phục hồi thương thế.
Thế nhưng Thái Hư Cổ Long trong lòng đất của Chính Dương Tông lại nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành, thông qua mối liên hệ giữa phân thân và bản thể và nói chính xác hơn là đang nhìn vào thần hải của Diệp Thành.
Lúc này, nó nheo mắt lại quan sát kĩ càng một bóng hình đang từ từ ngưng tụ trong thần hải của Diệp Thành.
Đó chính là một người đang khoanh chân ngồi, là người hư ảo, toàn thân có phật quang phổ chiếu, nhìn không rõ chân dung, chỉ biết đó là phật Thích Ca Mâu Ni, trên trán còn có phù văn chữ Vạn.
“Đại Nhật Như Lai”, Thái Hư Cổ Long nheo mắt, vẻ mặt nó cũng trở nên khó coi sau khi nói ra bốn từ này.
“Mẹ kiếp, đúng là chỗ nào cũng nhúng tay vào”, Thái Hư Cổ Long âm thầm mắng chửi: “Lão tử hối hận rồi, thật sự hối hận rồi”.
Gừ! Gừ! Gừ!
Khi Thái Hư Cổ Long âm thầm mắng chửi thì bên trong thần hải của Diệp Thành phát ra tiếng kêu của Đan Tổ Long Hồn, mặc dù nó không thể nói nhưng lại liên tục xoay quanh phật Thích Ca và cất tiếng kêu.
A, ma, ni, đà….
Trong chốc lát, bên trong thần hải của Diệp Thành vang vọng lên phật âm khiến Đan Tổ Long Hồn chìm vào trạng thái mơ màng.
Có lẽ cảm nhận được sự khác thường bên trong thần hải nên Diệp Thành đang trị thương chợt cau mày, hắn bất giác mở mắt nhìn vào thần hải của mình, cũng nhìn thấy phật Thích Ca hư ảo.
Đột nhiên, Diệp Thành sững sờ, “đây là ai chứ?”
“Đại Nhật Như Lai”, rất nhanh, giọng nói của Thái Hư Cổ Long chợt vang lên, “cũng chính là vị phật tổ trong lời nói của ta, nói chính xác hơn chính là phần thân được hoá thành từ sức mạnh tín ngưỡng”.
“Không phải, vậy người đó chạy vào thần hải của ta làm gì?”
“Vì ngươi dùng tới Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú, vả lại còn dùng khi ở trạng thái hoá ma”.
“Ta không hiểu”, Diệp Thành lắc đầu.
“Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú mặc dù là một môn thần thông phật môn nhưng lại là thần thông rất dị thường của một tông”, Thái Hư Cổ Long giải thích, “Phật Tổ năm xưa khi sáng tạo ra thần thông này, để tránh bị những người trái đạo lợi dụng nên mới dung hoà pháp đế đạo vào cơ thể mình, nói thẳng ra thì chỉ cần là người thi triển Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú thì bên trong cơ thể đều xuất hiện phần niệm thân, một khi ngươi sinh ác niệm thì niệm thân đó sẽ tự thi triển Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú để diệt ác niệm của ngươi”.
“Ôi trời, còn có thể như vậy nữa sao?”, Diệp Thành kinh ngạc, “có nghĩa là sau này chỉ cần ta dùng tới sức mạnh ma đạo thì sẽ bị độ diệt phải không?”
“Có…có thể nói là như vậy”.
“Còn nữa sao?”, Diệp Thành cau mày nhìn Thái Hư Cổ Long, “Điểm đáng sợ nhất của Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú không phải ở đây chứ?”
“Đúng như ngươi nói”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng, “niệm thân bên trong thần hải của ngươi sẽ sinh trưởng lên, theo năm tháng nó sẽ theo ngươi và sẽ thay đổi tư tưởng của ngươi”.
“Thay đổi tư tưởng của ta?”, Diệp Thành cau mày, “có nghĩa là sao?”
“Có nghĩa là….chính là Phật Môn”, Thái Hư Cổ Long ho hắng, “cái gì mà nhan sắc chính là tạm thời, cái gì mà bỏ đao xuống quy phật…đó, nói chính xác thì chính là đột diệt thất tình lục dục của ngươi”.
“Ôi trời”, nghe Thái Hư Cổ Long nói xong, Diệp Thành không nhịn nổi lớn tiếng: “Còn phải đến mức vậy sao?”
“Ta chỉ có thể nói Phật Tổ là một người dị thường nhất trong một trăm ba mươi đế của Huyền Hoang”, Thái Hư Cổ Long nói tiếp: “Chư Thiên Vạn Vực có rất nhiều niệm thân, tín ngưỡng của mỗi niệm thân đều rất nhiều, mặc dù ông ta đã viên tịch thừ trước thời Vạn Cổ nhưng sức mạnh do tín ngưỡng hoá thành niệm thân thì vẫn trường tồn với thời gian”.
“Lão tử không rảnh nghe ngươi nói những thứ vô dụng đó”, Diệp Thành sầm mặt nhìn Thái Hư Cổ Long: “Ngươi nói cho ta biết làm thế nào để nó rời khỏi cơ thể ta, ta không muốn cả ngày bị theo dõi”.
“Cái này thì ta thật sự không biết”, Thái Hư Cổ Long ho hắng.
“Con rồng chết tiệt, ta thật sự chỉ muốn bóp chết ngươi”, Diệp Thành tức tối.
“Cái đó thì để ta nghĩ đã, ta sẽ tìm ra cách”.
“Tiện nhân, mẹ kiếp, ngươi chính là tiện nhân”, Diệp Thành lập tức nhảy dựng lên há miệng mắng chửi.
Có điều Thái Hư Cổ Long không đáp lời nữa, cứ thế chấm dứt cuộc trò chuyện với Diệp Thành, Diệp Thành tức đến mức suýt chút nữa cầm Bá Long Đao tới Chính Dương Tông tìm nó nói chuyện.
“Lão tử nhớ rồi đấy”, Diệp Thành mắng chửi, hắn lại lần nữa nhìn vào thần hải, chăm chú quan sát niệm thân của Đại Nhật Như Lai, niệm thân này sáng chói, phật âm được niệm có tác dụng gột rửa tâm hồn khiến toàn thân hắn bình tĩnh hơn, giống như tịnh tâm chú vậy.
Có điều, lúc này dù Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú có tốt thế nào đi nữa thì Diệp Thành cũng không muốn giữ nó lại trong thần hải của mình.
Nếu đúng như Thái Hư Cổ Long nói thì niệm thân của Đại Nhật Như Lai vừa dị thường lại bá đạo, hắn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng sau nhiều năm tháng hắn bị độ diệt thất tình lục dục.
“Ta nói này, chúng ta thương lượng nhé, ngươi ra khỏi thần hải của ta, ta tìm cho ngươi một chỗ vui chơi”, Diệp Thành xoa tay cười xoà.
Có điều dù hắn có nói thế nào thì niệm thân của Đại Nhật Như Lai cũng như không hề nghe thấy gì, nó giống như pho tượng không hề động đậy, chỉ không ngừng phát ra phật quang và phật âm không thể chống cự.
Ngươi giỏi!
Diệp Thành không nhịn được nữa, hắn giơ ngón tay cái tán thưởng.
Rắc!
Thế rồi trong không gian của hạt cát vang lên tiếng nứt, Diệp Thành cũng theo đó mà hiện thân trong rặng núi. Tử Huyên cũng giống như hắn, cùng ra khỏi không gian kia.
Lúc này, Loạn Cổ Thương Nguyên trông vô cùng tan tác, xương cốt chất chồng, mặt đất nhuốm máu, ngoài ra hắn không thấy phía Gia Cát Vũ và Chính Dương Tông đâu nữa.
“Chắc là đi rồi”, Diệp Thành lẩm bẩm, trong ánh mắt hắn còn hiện lên cái nhìn lạnh lùng, “Chính Dương Tông, Thanh Vân Tông, Linh Chân, mẹ kiếp các người cứ đợi đấy cho ta, món nợ này lão tử đây từ từ tính”.
Nói rồi Diệp Thành không quên liếc nhìn Doãn Chí Bình bên trong Đại La Thần Đỉnh, hắn vẫn đang trong trạng thái hôn mê, sắc mặt tôi độc như con ác ma.
“Quay về tông ta sẽ tính sổ với ngươi”, Diệp Thành hắng giọng thu lại ánh mắt, hắn giống như một đạo thần hồng rẽ ngang trời, cứ thế bay về phía phân điện thứ năm của Hằng Nhạc Tông, hắn muốn thông qua Truyền Tống Trận ở đây tới tông chính của Hằng Nhạc Tông”.