Tiên Võ Đế Vương

Chương 936:  Phịch! 



Gừ! 

 Sau đó trong đan hải của Doãn Chí Bình vọng lại tiếng rồng gầm, Long Ngũ đã sẵn sàng, lao thẳng ra ngoài từ kẽ hở của phong ấn. 

 Ù! Ù! 

 Phong ấn rung lên, Diệp Thành nhìn thấy rất rõ thân thể long hồn của Long Ngũ khổng lồ đang không ngừng tan rã dưới sự ngăn trở của sức mạnh phong ấn, sức mạnh long hồn không ngừng bị hoá giải với tốc độ cực kỳ nhanh. 

 Tiếp đó từng luồng sức mạnh long hồn bắt đầu vọt ra từ kẽ hở của phong ấn. 

 Gầm! 

 Đột nhiên một tiếng rồng gầm vang dội vọng khắp cả Hằng Nhạc Tông, trong tiếng gầm chứa đầy sự phấn khích và kích động. 

 Tuy nhiên, cũng như Long Nhất lần trước, tuy Long Ngũ đã ra được nhưng sức mạnh long hồn của nó đã bị tan bảy tám phần, lúc này chỉ còn mấy chục trượng, so với mấy trăm trượng lúc trước thì nó chỉ giống như một con cá chạch. 

 Grừ! 

 Lại có tiếng rồng gầm nữa vang lên, cơ thể khổng lồ của Long Ngũ đang bay lơ lửng muốn trốn thoát. 

 Đi đâu! 

 Diệp Thành đã lường trước điều này, huyễn hoá ra đại thủ màu vàng, bắt Long Ngũ trở lại. 

 “Nào, gia đây tắm rửa cho ngươi”, Diệp Thành gọi Thiên Lôi Đạo Thân, Tiên Hoả Đạo Thân và đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh ra. 

 Ngay sau đó, ba đạo thân đứng ở ba hướng, bao vây Long Ngũ ở giữa. 

 Sau đó ba người ngồi xếp bằng trên đất, chắp tay, nhắm mắt, đọc những kinh văn phức tạp khó hiểu, âm thanh hùng hồn mạnh mẽ, rất cổ xưa nhưng lại như có ma lực khiến người khác không thể chống lại. 

 Đột nhiên từng kim tự nhỏ màu vàng chừng móng tay bắt đầu xuất hiện, xếp hàng rồi tập hợp theo một quy luật nào đó rồi xoay vòng, từng ký tự màu vàng rực rỡ bao vây Long Ngũ ở giữa. 

 Sau đó từng khoảng màu vàng sáng chói xuất hiện, như thể Phật quang chiếu rọi khắp nơi, chiếu lên thân thể rồng dơ bẩn của Long Ngũ. 

 Hự! 

 Ngay lập tức, Long Ngũ rên lên. 

 A! 

 Sau đó Long Ngũ gầm lên, tiếng gầm thê lương, vẻ mặt đau đớn. 

 “Chỉ một lúc thôi, cố gắng chịu đựng”, Diệp Thành vẫn giữ Long Ngũ lại, để cho ba đạo thân tiếp tục niệm Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú. 

 Mà sau khi Phật quang sáng chói chiếu xuống, từng luồng khí bẩn trên người Long Ngũ bắt đầu tiêu tan, nhưng sau khi được Phật quang chiếu lên linh hồn cơ thể rồng, sức mạnh long hồn của nó lại bắt đầu tan ra. 

 Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, cơ thể rồng của Long Ngũ đã thu nhỏ lại còn khoảng ba đến năm trượng, tiếng gầm vẫn mang theo vẻ đau đớn như cũ. 

 Nhưng theo từng làn khí đục bị đẩy ra khỏi cơ thể, hai mắt Long Ngũ đã trở nên sáng hơn, phát ra ánh sáng màu vàng kim, oán niệm, tà niệm, cuồng bạo và khát máu trong mắt cũng dần biến mất. 

 “Xem ra chúng ta lại có thêm một cảnh giới Chuẩn Thiên nữa rồi”, trước đại điện Hằng Nhạc Tông, phía Thiên Tông Lão Tổ đều nhìn về phía Ngọc Nữ Phong. 

 “Theo ta thấy, linh hồn Thái Hư Cổ Long này chắc chắn cũng có đức hạnh giống tên Long Nhất kia”, Cổ Tam Thông nói một câu đầy ẩn ý, nói xong còn lấy dao cạo đầu ra. 

 “Ta thích cái trán sáng bóng”, Vô Nhai Đạo Nhân cũng nói với vẻ mặt đầy ý tứ, trong tay cũng cầm một chiếc dao cạo. 

 Nói xong hai lão già cùng nhau chạy về Ngọc Nữ Phong. 

 Tại đây, trên Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành đã cho ngừng đọc Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú. 

 Đến lúc này hắn mới giải trừ cấm chế cho Thái Hư Cổ Long. 

 Phịch! 

 Cơ thể rồng của Long Ngũ kiệt sức nằm nhoài ra đất. 

 Bây giờ cơ thể rồng của nó chỉ còn cỡ hơn mười trượng. 

 Tuy cơ thể rồng nhỏ đi và sức mạnh long hồn cũng hao tổn mất tám chín phần, nhưng lúc này cơ thể rồng của nó lại sáng rực, lấp lánh ánh vàng, không còn những làn khí đục nữa, hai mắt phát sáng, rất trong sạch và thuần khiết, không còn vẻ hung bạo, khát máu và sát niệm. 

 “Ta đã lựa chọn kỹ lưỡng cho ngươi một thân thể rồi”, Diệp Thành phất tay ném thân thể một thanh niên áo trắng ra, khi còn sống tu vi của người này không yếu, nhưng những điều này không phải là vấn đề. 

 “Tốt quá rồi”, Long Ngũ sau khi đã được diệt hết ác niệm và oán niệm, không chút nghĩ ngợi liền chui vọt vào. 

 Ngay sau đó, thân thể của thanh niên áo trắng run lên. 


 “Ngươi cũng được lắm”, Diệp Thành không nhiều lời, lập tức xắn tay áo, vung tay lên đánh lệch mặt Long Ngũ, hắn ta còn chưa hoàn hồn đã lại bị Diệp Thành cho thêm cái tát nữa. 

 Chát! Chát! Chát! 

 Sau đó những tiếng tát nối nhau vang lên, Diệp Thành tát rất vui vẻ, một cái tát đánh lệch mặt Long Ngũ, lại vung thêm cái tát nữa đánh cho mặt hắn ta quay về vị trí cũ. 

 Hắn cũng có kinh nghiệm trong chuyện này, đối với những kẻ thích ra vẻ kiểu này không thể chỉ nói lời dễ nghe mà còn phải cho hắn ta hiểu ra thế nào là văn võ song toàn.