Phía này, thấy Thông Huyền sát phạt tới, Diệp Thành đột nhiên mở ma đạo, bộc phát sức chiến dấu ở trạng thái đỉnh phong mạnh mẽ.
Chiến!
Toàn thân Diệp Thành có lớp Hỗn Thiên Chiến Giáp bao quanh, chân hắn bước trên biển tinh hà, đầu lơ lửng bầu trời sao, mạnh mẽ vô song.
Rầm! Rầm! Đoàng!
Ngay lập tức, trận đại chiến kinh thiên động địa nổ ra, cả hư không đều bị thần quang chói lọi che lấp, có lẽ vì trận chiến quá khủng khiếp nên hư không đều sụp đổ, không gian hư vô cũng theo đó mà nứt lìa từng tấc một.
Sự dũng mãnh mà Diệp Thành thể hiện khiến Thông Huyền liên tiếp lùi về sau.
Nếu như là mấy ngày trước thì có lẽ hắn sẽ không thể là đối thủ của Thông Huyền được.
Nhưng sau khi dung hoà ma tâm, tu vi của hắn đã lên tới cảnh giới Không Minh tầng thứ sáu, sức chiến đấu đã mạnh hơn Thông Huyền, nếu không thì một kẻ tính toán cặn kẽ như hắn sẽ không dám cược lớn thế này.
“Mạnh…mạnh quá”, ngẩng mặt nhìn hư không, thấy Diệp Thành liên tục bị đánh lùi về sau, sắc mặt của các đệ tử và trưởng lão ở Hằng Nhạc đều hết sức kinh ngạc.
“Một năm trước hắn mới chỉ là đệ tử thực tập ở cảnh giới Ngưng Khí”, có bao nhiêu người cảm khái nhìn Diệp Thành của hiện tại, bọn họ lại nhớ về hình ảnh của hắn một năm trước, mới một năm trôi qua mà tên đệ tử thực tập ở cảnh giới Ngưng Khí đã trưởng thành khiến ai nấy đều phải ngưỡng mộ.
“Khả năng thiên bẩm và sức chiến đấu thế này, tương lai không xa của Hằng Nhạc nhất định sẽ uy danh Đại Sở”, rất nhiều trưởng lão và đệ tử hít vào một hơi thật sâu, toàn thân dồi dào sức lực vì bọn họ biết rằng bọn họ sắp phải đại chiến với Diệp Thành.
“Đã mạnh tới mức này rồi, thật khiến ta phải bất ngờ”, phía Dương Đỉnh Thiên kinh ngạc, vẻ mặt ai nấy đều như trẻ ra vài tuổi.
“Khả năng còn mạnh hơn Đao Hoàng”, mấy người phía Thiên Tông Lão Tổ mỉm cười vuốt râu, trong ánh mắt không che giấu nổi vẻ bất ngờ.
“Tỷ, tỷ thấy chưa? Diệp Thành của chúng ta là anh kiệt cái thế đấy”, Sở Linh ngẩng đầu nhìn Diệp Thành toàn thân phát sáng, ánh mắt cô say mê.
“Diệp Thành không có đối thủ, đánh cho Thông Huyền thành cẩu, Diệp Thành không có đối thủ trong thiên hạ, đánh cho Thông Huyền thành cẩu”, trong làn sóng kinh ngạc có rất nhiều tên phất cờ lắc lư trông vô cùng sảng khoái, tiếng hô hào vang vọng và đó chẳng ai khác chính là tên béo Hùng Nhị, Tạ Vân và Tư Đồ Nam.
Nghe vậy, các đệ tử và trưởng lão của Hằng Nhạc đều há hốc miệng, nên biết rằng Thông Huyền dù gì cũng là một trong số lão tổ của Hằng Nhạc Tông, bọn họ nói ra lời này quả thật rất to gan.
Không chỉ bọn họ mà đến cả Dương Đỉnh Thiên hay Thiên Tông Lão Tổ ở bên ngoài đều giật giật khoé miệng, đây chính là phúc phần từ đời nào để lại vậy chứ? Sao lại có thể xuất hiện những tên vô thiên vô pháp thế này được.
Mẹ kiếp!
Cuối cùng, Bàng Đại Hải không thể nào nhịn nổi nữa, ông ta quay đầu tiến vào Hằng Nhạc Tông.
Rầm! Rầm!
Tiếp đó, bên trong Hằng Nhạc Tông liên tục vang lên những âm thanh vang dội.
Thế rồi tiếng hô hào lại vang vọng: “Diệp Thành không có đối thủ trong thiên hạ, đánh cho Thông Huyền thành cẩu”.
Lại nhìn sang Bàng Đại Hải, ông ta đã bị cả đám phía Hùng Nhị ấn xuống đất trông chẳng khác gì con lợn chết.
Mà nói ra thì cũng phải thôi vì sau khi đám Hùng Nhị được tôi luyện cơ thể và linh hồn, lại mở được đan hải thì khả năng chiến đấu tăng lên mạnh mẽ, một Bàng Đại Hải ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín đương nhiên không thể làm gì bọn họ.
Ôi chao!
Phía này, Sở Linh Ngọc day trán, lão nương đây hành tẩu giang hồ vài trăm năm nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy những hậu bối thế này.
Đoàng! Đoàng!
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, những tiếng động rầm trời vang lên không ngớt.
Trận đại chiến kinh thiên động địa vẫn chưa có hồi kết.
Nếu nhìn từ hư không, Thông Huyền Chân Nhân khí thế ngút trời, trên đầu lơ lửng chuông đồng phát ra thần mang, chân bước trên thần hải màu bạc, ra tay toàn những đòn thần thông cái thế.
Có điều so với ông ta mà nói thì khí thế của Diệp Thành lại mạnh hơn rất nhiều, toàn thân có ánh vàng kim chói lọi, choán mắt người nhìn, một tay hắn cầm Bá Long Đao, một tay cầm Vu Hoàng Chiến Mâu, khả năng chiến đấu mạnh mẽ giống như một chiến thần chinh phạt vạn vực.
Ta không tin! Ta không tin!
Thông Huyền Chân Nhân đầu tóc rối bời, hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt tôi độc, tiếng gào thét vang vọng khắp đất trời. Sự tự tin của ông ta, sự cao ngạo của ông ta và cái chí cao vô thượng vốn có đã bị Diệp Thành phá tan không còn tồn tại.
Thắng bại đã được phân định!
Bên dưới, Thiên Tông Lão Tổ vuốt râu trầm ngâm vì ông ta nhìn thấy Thông Huyền đã không còn tín niệm tất thắng nữa.