Tiên Võ Đế Vương

Chương 959: Mẹ kiếp! 



Đêm rất yên tĩnh, thật sự rất yên tĩnh. 

 Trong biệt uyển nhỏ cũng rất yên tĩnh, thời gian dường như ngừng trôi ngay lúc này. 

 Hai nam một nữ, hai Diệp Thành một Thượng Quan Ngọc Nhi đều ngây người tại chỗ. 

 Diệp Thành nhìn chằm chằm Thượng Quan Ngọc Nhi đang không mặc đồ, Thượng Quan Ngọc Nhi nhìn Diệp Thành đang ngơ ngác với vẻ mặt kỳ quái, cảnh tượng này cũng như ngừng lại vào giây phút này. 

 Đạo thân của Diệp Thành lắc đầu, nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi rồi lại nhìn Diệp Thành. 

 “Bản thể à, là cô ấy nhất quyết tự cởi”, chừng năm giây sau, sự yên tĩnh trong biệt uyển bị lời này của đạo thân Diệp Thành phá vỡ. 

 Lời vừa dứt, Thượng Quan Ngọc Nhi vô thức quay đầu nhìn đạo thân Diệp Thành, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên vô cùng thú vị: “Ngươi… Ngươi không phải bản thể”. 

 “Ừ ừ!”, đạo thân Diệp Thành vội vàng gật đầu. 

 A! 

 Ngay lập tức, âm thanh chói tai vang lên xuyên thấu màn đêm tĩnh lặng. 

 Rầm! Đoàng! 

 Sau đó có hai tiếng nổ liên tiếp vang lên, hai bóng người chật vật chạy ra khỏi biệt uyển, trên mặt tên nào cũng có dấu tay cực kỳ bắt mắt. 

 Diệp Thành, ngươi đi chết đi! 

 Thượng Quan Ngọc Nhi đã mặc xong quần áo, lấy tay che mặt, hậm hực dậm chân thật mạnh, hai má nóng bừng đến mức không thể nóng hơn được nữa, thậm chí cổ cô cũng đã đỏ ửng. 

 Giờ phút này, thậm chí cô còn chỉ muốn tự sát. 

 Đêm nay, cảnh đẹp trăng sáng, lãng mạn biết bao, cô đã lấy hết dũng khí để cởi đồ, muốn trao trinh tiết quý giá nhất đời con gái cho người mình yêu. 

 Nhưng điều mà cô không ngờ tới là người mở thần hải cho mình không phải bản thể của Diệp Thành, cô đã cởi hết đồ nhưng lại chỉ đứng trước đạo thân của hắn, khiến cho một đêm xuân tiêu thoáng chốc tan biến. 

 “Là cô ấy tự cởi đó”, bên ngoài, đạo thân Diệp Thành lau máu mũi, vô tội nhìn Diệp Thành. 

 Diệp Thành không nói gì, chỉ quan sát đạo thân của mình từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở nơi giữa hai chân đạo thân, cái lều tam giác ấy thật sự đã dựng thẳng đứng. 

 “Nhưng dáng người cô ấy thật sự rất đẹp”, đạo thân Diệp Thành không chú ý thấy sắc mặt Diệp Thành đã tối sầm, vẫn cười tươi rất đắc ý. 

 “Đi, hôm nay hai chúng ta phải nói chuyện đàng hoàng”, Diệp Thành khoác tay lên vai đạo thân, chẳng quan tâm đạo thân có đồng ý hay không đã kéo hắn đi về phía ngọn núi phía sau nhà Thượng Quan. 

 A! 

 Chẳng mấy chốc, tiếng hú hét như sói tru vang vọng khắp Thượng Quan thế gia, khiến cho các lão bối đang ngủ say trên giường đột nhiên ngồi bật dậy, tưởng nhà ai đang mổ heo! 

 Đến một lúc nào đó, tiếng hét thảm thiết cuối cùng cũng ngưng lại. 

 Dưới ánh trăng, Diệp Thành mặt đầy tối đen bước ra khỏi ngọn núi phía sau, chửi bới suốt dọc đường. 

 Vớ vẩn! Vớ vẩn! 

 Diệp Thành hung hăng gãi đầu, hắn hối hận rồi! Biết trước sẽ xảy ra chuyện như vậy, hắn sẽ không đi dạo quanh nhà Thượng Quan, nếu bản thể đến thì có thể bây giờ đã vào chuyện chính rồi! 

 Mẹ kiếp! 

 Diệp Thành ôm trán, thật sự càng nghĩ càng hối hận, chuyện tốt như thế mà lại để lỡ mất. 

 Ha ha ha! 

 Lúc này, trong thần hải của hắn vọng lại tiếng cười to, không cần nói cũng biết chính là Thái Hư Cổ Long, Diệp Thành không cần nhìn cũng biết lúc này nó đang cười nghiêng cười ngả, thông qua đạo thân, hắn nhìn thấy con rồng đê tiện đó thật sự đã cười nghiêng ngả. 

 “Buồn cười lắm à?”, mặt Diệp Thành đen như than. 

 “Hôm nay lão tử thực sự đã được mở mang tầm mắt, ha ha ha...”, nhìn khuôn mặt tối sầm của Diệp Thành, Thái Hư Cổ Long cười chảy nước mắt. 

 “Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là mở mang tầm mắt”, Diệp Thành chửi lớn, sau đó sai chín phân thân trong thế giới ngầm ở Chính Dương Tông hành động. 

 Chín phân thân nhận lệnh lập tức đứng dậy, bắt đầu cởi quần, cầm thứ căng cứng trong đũng quần ra nhắm thẳng vào Thái Hư Cổ Long sẵn sàng tắm cho nó bất cứ lúc nào. 

 Thấy thế, Thái Hư Cổ Long ngay lập tức ngừng cười, làm như không có chuyện gì xảy ra, nghiêm túc vuốt râu: “Đừng làm loạn”. 

 “Lão tử không ra oai, ngươi lại tưởng ta là chuột nhắt”, Diệp Thành lườm Thái Hư Cổ Long, may mà Thái Hư Cổ Long phản ứng nhanh, nếu chậm một giây thì hắn sẽ cho nó biết thế nào là tắm nước tiểu. 

 “Này, nói chuyện chính đi”, Thái Hư Cổ Long nghiêm túc, nhưng khi nói, thân rồng của nó lại không kìm được run lên, muốn nhịn cười mà không được, Diệp Thành thấy thế, mặt tối sầm lại. 

 “Ta phát hiện ra một chuyện rất thú vị”, nói vui thì nói vui, Thái Hư Cổ Long vẫn quay trở về chủ đề chính. 

 “Chuyện thú vị? Chuyện gì?” 

 “Đại Sở có vẻ đã tự hình thành một vòng luân hồi”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhạt cất lời. 

 “Tự hình thành một vòng luân hồi?”, Diệp Thành nhíu mày, thuyết luân hồi huyền diệu khó giải thích, người phàm truyền rằng nó rất quỷ dị, nhưng hắn là tu sĩ, đến giờ vẫn chưa biết rốt cuộc luân hồi có tồn tại hay không, bởi vì điều này rất khó xác minh. 

 Nghĩ vậy, Diệp Thành thử hỏi Thái Hư Cổ Long: “Trên đời thật sự có luân hồi sao?” 

 “Có”, Thái Hư Cổ Long trả lời chắc nịch. 

 “Không ngờ thật sự có!”, hai mắt Diệp Thành chợt sáng lên, hắn cực kỳ tin tưởng lời Thái Hư Cổ Long, nó nói có là có, nhưng khi nghe trên đời có luân hồi, hắn vẫn cảm thấy không dám tin. 

 “Có luân hồi nhưng chỉ dành cho người phàm”. 

 “Chỉ… Chỉ dành cho người phàm?”, Diệp Thành sửng sốt: “Thế… Thế là sao?” 

 “Điều này thì ngươi chưa hiểu rồi!”, Thái Hư Cổ Long ung dung giải thích: “Người phàm có hồn phách và sẽ không rời khỏi xác thịt, sau khi chết sẽ vào vòng luân hồi để đầu thai chuyển kiếp. Mà tu sĩ thì có linh hồn, ngọn lửa linh hồn chưa tắt, thân người không chết, ngọn lửa linh hồn đã tắt thì sẽ không có cơ hội đầu thai chuyển kiếp nữa, cũng không có tái sinh”. 

 Nói đến đây, Thái Hư Cổ Long dừng lại một chút mới nói tiếp: “Vậy nên trời cao rất công bằng, tu sĩ sống lâu hơn người phàm, nhưng không có cơ hội đầu thai chuyển kiếp, mà người phàm tuổi thọ ngắn hơn tu sĩ, trung bình chỉ khoảng một trăm tuổi, nhưng họ lại có cơ hội đầu thai chuyển kiếp. Tu sĩ và người phàm đi hai con đường nhưng khác đường về cùng một đích, sau khi người phàm luân hồi chín kiếp thì sẽ không có cơ hội sống lại nữa, lúc đó mới thật sự là đã chết”. 


 “Điều này cũng chưa biết được”, Thái Hư Cổ Long đáp: “Sau khi luân hồi có thể họ vẫn là tu sĩ, nhưng cũng có thể là người phàm, luân hồi thành súc sinh cũng rất có khả năng, điều này phải xem tạo hoá thôi. Tương tự, người phàm đầu thai chuyển kiếp cũng vậy, có thể vẫn là người phàm, có thể là tu sĩ, cũng có thể là súc sinh”. 

 “Vậy ngươi nói Đại Sở tự hình thành luân hồi là thế nào?”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long đầy khó hiểu. 

 “Vì luân hồi của Đại Sở hơi khác so với Huyền Hoang Đại Lục và Chư Thiên Vạn Vực”, Thái Hư Cổ Long vuốt râu: “Nơi đây không chỉ người phàm có luân hồi mà tu sĩ cũng có luân hồi”. 

 “Tu sĩ của Đại Sở có luân hồi?”, Diệp Thành thảng thốt.