Tiên Võ Đế Vương

Chương 961: Có lẽ là tu vi của ta quá yếu



“Ngươi vô dụng thế! Đó là thứ nghịch thiên đó, muốn thành công phải chú ý đến tiểu tiết, có hiểu không? Ngươi xác định đúng vị trí, khoảng cách, chỉ cần cách đủ xa khí hải màu xám thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, dễ dàng có được nó. Nếu thật sự không được hay phát hiện có điều gì không ổn thì rút lui ngay là xong. Nghe ta đi, đó là thứ chỉ có thể gặp không thể cầu, là tạo hoá nghịch thiên đấy”. 

 “Nghe ngươi nói vậy ta cũng hơi động lòng”, Diệp Thành sờ cằm: “Nhưng phải chờ vài ngày nữa! Lần trước ta giao chiến với Doãn Chí Bình, sức mạnh đồng tử Tiên Luân gần như cạn kiệt, vẫn chưa hồi phục, hơn nữa mấy ngày nay Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của ta có chút vấn đề?” 

 “Có vấn đề?”, Thái Hư Cổ Long nhướng mày: “Xảy ra chuyện gì rồi?” 

 “Ta đang định nói với ngươi chuyện này đây”, Diệp Thành nhìn lên bầu trời đầy sao, kể lại: “Ta cứ cảm giác có người đang theo dõi vùng đất này, cũng rất nhiều lần có cảm giác có người theo dõi mình, thậm chí ta còn cảm nhận được đó là một đôi mắt với đồng tử hỗn độn”. 

 “Còn có chuyện này à”, Thái Hư Cổ Long cau mày. 

 “Vậy nên ta đã sử dụng Tiên Luân Nhãn kiểm tra nhiều lần, nhưng lại gặp phản phệ dữ dội”, Diệp Thành nói tiếp: “Ta có thể cảm nhận được Tiên Luân Nhãn đang run lên, như thể gặp phải mối uy hiếp rất lớn, mà nó run rẩy cũng khiến ta sinh ra cảm giác sợ hãi không giải thích được”. 

 “Tiểu tử, có lẽ ngươi đã nhìn thấy thứ không nên nhìn”, Thái Hư Cổ Long suy nghĩ: “Ngay cả Lục Đạo Tiên Luân Nhãn cũng phải run rẩy, chứng tỏ đó là một sự tồn tại cực kỳ đáng sợ”. 

 “Có lẽ là tu vi của ta quá yếu”, Diệp Thành sờ cằm. 

 “Mặc dù Lục Đạo Tiên Luân Nhãn mạnh nhưng cũng không phải chí tôn trong các loại mắt”, Thái Hư Cổ Long cất lời đầy ẩn ý sâu xa: “Thế giới này rất kỳ diệu, có nhân quả tuần hoàn, cũng có tương sinh tương khắc. Đôi mắt có thực lực không mạnh nhưng lại có thể khống chế Lục Đạo Tiên Luân Nhãn không phải không có. Cũng có con mắt có thực lực cực mạnh, có thể hoàn toàn áp chế Lục Đạo Tiên Luân Nhãn. Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, ngươi phải nhớ rằng thế giới này không có vô địch tuyệt đối”. 

 “Ta hiểu rồi”, Diệp Thành hít sâu một hơi. 

 “Ta ngủ đây”, Thái Hư Cổ Long nói xong thì ngăn màn trò chuyện với Diệp Thành, nằm bò ra đó, đôi mắt rồng khổng lồ không ngừng loé lên thần quang mờ ảo: “Rốt cuộc Đại Sở này làm sao vậy? Bao nhiêu huyết mạch nghịch thiên, bao nhiêu tồn tại quỷ dị, còn có đôi mắt hỗn độn kia nữa, có thể khiến Lục Đạo Tiên Luân Nhãn run rẩy thì khả năng chính là Hỗn Độn Nhãn…” 

 Ở đây, Diệp Thành lắc đầu đi qua rừng trúc, hắn đã không chỉ một lần liếc nhìn biệt uyển nơi Thượng Quan Ngọc Nhi đang ở, nghĩ đến chuyện tốt xuân tiêu đã lỡ, thậm chí hắn còn muốn lôi đạo thân ra đánh thêm trận nữa. 

 Hế? 

 Đang đi, Diệp Thành bất giác dừng bước, hắn nhìn thấy một đạo thần hà bảy màu loé lên trước mắt. 

 Ngay lập tức, hắn quay đầu nhìn sang. 

 Đập vào mắt hắn là đoá hoa sen nở rộ cao hơn một trượng, phảng phất ánh sáng bảy màu rực rỡ, tràn ngập thần khí, trong đêm tối nó cực kỳ lộng lẫy và thánh khiết. 

 “Là loại hoa đó”, mắt Diệp Thành đột nhiên sáng ngời. 

 Hắn không biết hoa sen bảy màu này là gì, nhưng hắn đã từng thấy nó, chính là loài hoa trong lạc ấn linh hồn của nửa viên Thiên Tịch Đan, mà hoa sen bảy màu ấy chính là một loại linh thảo cần thiết để luyện chế Thiên Tịch Đan. 

 Hắn vẫn luôn tìm kiếm linh thảo cần thiết để luyện chế Thiên Tịch Đan, nhưng rất nhiều loại trong số đó hắn đều không biết tên, có vẻ như đã tuyệt chủng ở Đại Sở, muốn tìm chúng rất khó. 

 Bây giờ nhìn thấy một đoá hoa sen bảy màu ở nhà Thượng Quan, hắn cực kỳ kích động. 

 Trong lòng nghĩ như vậy, hắn liền không kìm được tiến lên. 


 “Không đúng”, ngay sau đó Diệp Thành đã lắc đầu, mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, nhìn ra một số manh mối: “Bản thể của cô ấy không phải hoa sen bảy màu, mà là cô ấy từng dùng hoa sen bảy màu nên mới có dị tượng ngoại đạo là hoa sen bảy màu này”. 

 “Sao chuyện tốt này không để cho mình gặp chứ?”, Diệp Thành nhỏ giọng lẩm bẩm, không dễ gì mới thấy một lần, còn bị người khác ăn mất, có trời mới biết hoa này có còn đoá thứ hai ở Đại Sở không. 

 “Diệp đạo hữu”, khi Diệp Thành đang lẩm bẩm thì Thượng Quan Hàn Nguyệt đã nhẹ nhàng bước tới, trên người vẫn tản ra thần quang bảy màu, thánh khiết, hoàn mỹ, đẹp như mộng ảo, tựa như tiên nữ cõi hồng trần. 

 “Thượng Quan cô nương, thật trùng hợp!”, Diệp Thành mỉm cười.