Đương nhiên những thành viên thuộc mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng sẽ không ngốc đến mức cứ thế mà đi báo tin tình báo cho phía Thanh Vân Tông. Bọn họ cần giả dạng trà trộn vào cứ điểm tình báo của Thanh Vân Tông sau đó truyền tin tình báo về tông môn, làm như vậy sẽ tạo được độ tin cậy hơn.
Mọi thứ đều được tính toán rất chi tiết tỉ mỉ.
Lúc này, sự việc diễn ra đúng như những gì được dự đoán từ trước.
“Lần này ta xem ngươi chạy đi đâu?”, bên trong đại điện của Thanh Vân Tông, Thanh Vân Lão Tổ sau khi nhận được tin báo thì lập tức đứng bật dậy, trong ánh mắt loé lên hai đạo hàn mang sắc lạnh.
“Có cần thông báo tới Chính Dương Tông không ạ?”, Công Tôn Trí lập tức hỏi.
“Cần thông báo sao?”, Thanh Vân Lão Tổ nói rồi đi ra ngoài: “Chúng ta có thể nhận được tin tức thì bên đó đương nhiên cũng nhận được tin, lần này khoảng cách gần chúng ta hơn, nhất định phải bắt được tên đó trước mặt Chính Dương Tông, ta muốn xem xem là ai đang tính kế với ta”.
Dứt lời, Thanh Vân Lão Tổ đi ra khỏi đại điện, ông ta lướt qua bầu trời như một đạo thần mang, phía sau còn có tám bóng hình đi theo, người nào người nấy khí thế mạnh mẽ, đều là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ.
Không lâu sau đó, tin tức chín lão tổ của Thanh Vân ra khỏi tông được loan truyền về phía Diệp Thành.
Được lắm!
Diệp Thành bật cười, một tay đẩy đạo thân của mình bay đi, khuôn mặt của đạo thân kia cũng méo xệch hẳn lại.
“Bản thể, ngươi có thể nhẹ tay hơn chút không? Ta….ôi trời…”, đạo thân hằn học còn chưa nói xong câu thì chưởng ấn màu vàng kim của Diệp Thành lại lần nữa giáng đến, nó còn chưa đứng vững đã lại lần nữa bay đi.
“Chú ý cho ta, nhiều nhất là một khắc, bọn họ nhất định sẽ đến đúng lúc”, Diệp Thành diễn rất nhập vai, hắn sát phạt lên với từng chưởng đánh mạnh bạo.
“Nếu ngươi nói vậy thì ta không khách khí nữa”, đạo thân lập tức đứng dậy, nhanh chóng né qua một chưởng của Diệp Thành sau đó lật tay lấy ra Quỷ Đầu Đại Đao, nó không nói lời nào, cứ thế chém ra một đạo đao mang kinh người.
Mẹ kiếp!
Diệp Thành vừa định xông lên đã trúng một đao bay đi.
Đạo thân càng hăng máu, nó vung đại đao như thật và chẳng hề nể mặt bản thể. Diệp Thành vừa đứng dậy đã bị một đao kia trảm tới nửa quỳ dưới đất.
Cảnh tượng này khiến những tu sĩ mạnh của Viêm Hoàng bất giác tặc lưỡi, “Có cần phải ra sức vậy không? Người ta còn chưa tới mà”.
“Thánh Chủ thận trọng quen rồi”, có người vuốt râu, cười nói: “Nơi này cách Thanh Vân Tông không tới ba trăm nghìn dặm, nếu thông qua Truyền Tống Trận thì bất cứ lúc nào cũng có thể sát phạt tới”.
“Theo ta thấy thì hành động này cũng thật to gan”, có người không nhịn được lên tiếng, “lỡ tin tức rò rỉ thì không ổn chút nào”.
“Không sao, chúng ta đã có sắp xếp từ trước”, có người mỉm cười, “ngoài hướng của Thanh Vân Tông ra thì Truyền Tống Trận của cổ thành trong phạm vi hai trăm nghìn dặm đều đã bị huỷ bỏ, cho dù rò rỉ thông tin mà muốn chạy tới đây bằng cách phi hành thì không thể tới nhanh được, còn lúc đó chúng ta đã kết thục trận chiến rồi”.
“Đến rồi”, khi tất cả mọi người đang bàn tán thì một lao già mặc hắc bào ngẩng đầu nhìn về một phương.
Tất cả mọi người có thể nhìn thấy sát khí ngút trời, chín bóng hình lần lượt sát phạt tới và đi đầu chính là Thanh Vân Lão Tổ.
Bọn họ đã tính toán trước, không những phải bắt được kẻ bày mưu tính kế với mình là Diệp Thành mà còn phải bắt cả Doãn Thương về tra hỏi.
Nên biết rằng Doãn Thương có thân phận không hề đơn giản, đó chính là điện chủ của một tông, nếu như bắt được thì ông ta chính là còn tốt có giá trị, có ông ta trong tay thì Thanh Vân Tông với Chính Dương Tông sẽ chuyển từ thế bị động sang chủ động.
Có điều bọn họ nào biết trong cảnh truy sát này thì bọn họ không phải kẻ đi săn mà là con mồi.