So với những tin khác, tin tức này mới khiến bọn họ ngạc nhiên nhất, sao bọn họ có thể ngờ được Diệp Thành lại có hai thân phận này!
Mới chỉ một năm ngắn ngủi thôi!
Trong một năm này đã xảy ra chuyện gì vậy? Diệp Thành đã chết vẫn còn sống, lại còn là Thánh chủ của Viêm Hoàng, bọn họ không biết Diệp Thành trở thành chưởng giáo của Hằng Nhạc từ lúc nào, càng không biết họ bắt tay với bao nhiêu thế lực khủng khiếp thế này từ lúc nào.
“Thanh Vân, chúng ta vốn không có thù”, Diệp Thành vẫn luôn im lặng lúc này cũng lên tiếng, giọng điệu đều đều: “Kí chủ Thanh Vân – Lã Hậu là do ta giết, vì hắn đã giết đệ tử và trưởng lão của Hằng Nhạc, hắn đáng chết. Điện chủ phân điện thứ chín của Thanh Vân là Triệu Thanh cũng do ta giết, vì ông ta là một trong những kẻ chủ mưu giết hại ta một năm trước, ông ta tội đáng muôn chết. Nhưng con người ta trước nay ân oán rõ ràng, ta hận bọn họ chứ không hận Thanh Vân các ông, dẫu rằng lần đó ta cứu Cơ Tuyết Băng nên ông khiến ta trọng thương, ta cũng không hận ông, vì ta là người phá hỏng kế hoạch của các ông trước, ông truy sát hai chúng ta cũng là lẽ đương nhiên”.
Nói đến đây, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn Thanh Vân Lão Tổ, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo: “Nhưng trong trận chiến ở Loạn Cổ Thương Nguyên, các ông đã chọn nhầm đội, mối thù này không thể cứ thế bỏ qua được”.
Sắc mặt Thanh Vân Lão Tổ trắng bệch, có lẽ đến giờ phút này bọn họ mới hiểu thế nào là hối hận, hối hận vì đã chọc giận vị sát thần Diệp Thành này, đến cuối cùng lại gây ra hoạ lớn.
Chọn nhầm đội thì phải trả giá!
Phía này, Diệp Thành đã mở ma đạo, sức chiến đấu đỉnh phong bùng nổ, tiên hoả đạo thân, thiên lôi đạo thân cũng theo đó xuất hiện, tựa như ba con dã thú đồng thời lao về phía ông ta.
Khi hắn ra tay thì Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang và cao thủ của Hằng Nhạc cũng đồng loạt ra tay, nói nhiều như vậy rồi, không cần phải tốn thêm nước bọt nữa.
Rầm! Đoàng!
Trận chiến đột ngột nổ ra, phía Thanh Vân Lão Tổ vốn không có ý định giao chiến, bọn họ nào phải đối thủ của phía Diệp Thành, bên kia có hơn ba mươi cảnh giới Chuẩn Thiên đó! Đội hình bốn đấu một, thực lực bị áp chế hoàn toàn, bọn họ căn bản không có sức đánh trả.
Một cuộc chiến không có gì bất ngờ, đương nhiên kết quả cũng chẳng có gì phải nghi ngờ.
Cuộc chiến từ đầu đến cuối chưa tới năm phút, chín đại lão tổ của Thanh Vân đã bị phế tu vi, từng người từng người nằm sõng soài dưới đất.
A!
Chín người ngửa mặt lên trời gầm thét đau khổ và thê lương, bọn họ là lão tổ của một tông, luôn ở tít trên cao, đã bao giờ nghĩ tới sẽ có kết cục thế này? Đây là điều tàn nhẫn nhất trong cuộc đời người tu sĩ, đi sai một bước là không thể quay lại.
A!
Ngay sau đó tiếng hét lại vang lên, phía Diệp Thành sử dụng bí thuật sưu hồn, bá đạo cướp đi ký ức của chín đại lão tổ Thanh Vân.
Mà lúc này, vẻ mặt mọi người đều trở nên kỳ quái lạ thường, tất cả đều đưa mắt nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta: “Thiên… Thiên Nhãn?”
“Ta đã nói rồi mà! Thế nào cũng có một hai chuyện hóc búa”, phía Cổ Tam Thông day đầu mày.
“Mẹ kiếp!”, Diệp Thành cũng day đầu mày.
Chẳng trách họ như thế, vì từ ký ức của phía Thanh Vân Lão Tổ, họ biết được điện chính của Thanh Vân có người sở hữu Thiên Nhãn.
Thiên Nhãn không phải ai cũng có, đó là món quà của Thượng Đế, trong một triệu tu sĩ cũng không có một người.
Đương nhiên người có Thiên Nhãn đều có năng lực đặc biệt, chẳng hạn như nhìn thấu một số cấm chế mà tu sĩ bình thường không thể nhìn thấu, mà điều khiến phía Diệp Thành đau đầu là nếu họ giả mạo thành mấy người phía Thanh Vân Lão Tổ trở về Thanh Vân Tông, như vậy người có Thiên Nhãn sẽ nhìn ra ngay.
Đúng là cẩn thận mấy cũng có sơ sót!
Bùm! Đùng! Đoàng!
Khi mọi người đang đau đầu thì nơi xa truyền tới tiếng nổ, khiến mọi người lập tức ngừng suy nghĩ, hiển nhiên nơi ấy đang có một trận đánh lớn, chắc chắn đã có tu sĩ khác xông vào đây và đang giao đấu với cao thủ của Viêm Hoàng canh gác ở đó.
“Không được để những người đó đi mất”, Diệp Thành là người đầu tiên hành động.
“Sao lại có nhiều chuyện nhảm nhí thế chứ?”, phía Cổ Tam Thông cũng vội vã chạy đến.
Đêm nay họ hành động cực kỳ bí mật, không thể để thế giới bên ngoài biết được, đặc biệt là Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông, nếu không sẽ gây ra vô số rắc rối, kế hoạch của họ cũng sẽ bị phá hỏng.
Ở phía xa, làn sóng đại chiến lúc này đã dập tắt.
Nhìn ra xa, hàng nghìn cao thủ của Viêm Hoàng, tu vi yếu nhất cũng là cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, lúc này họ đang bao vây bốn người ở giữa.
Lại nhìn sang bốn người kia, một ông lão thô bỉ, một người trung niên cao lớn thô kệch, một ông già đầu hói và một người khổng lồ với thân hình cực lớn, đó chẳng phải Thái Ất Chân Nhân, Ngô Tam Pháo, Ngưu Thập Tam và Man Sơn sao?
Giờ phút này bọn họ đang ngồi xổm trên đất, hai tay ôm đầu như tội phạm, mặt mũi ai cũng sưng vù bầm dập, bị hàng nghìn kẻ mạnh của Viêm Hoàng đánh cho không thể phản kháng.
“Đánh chúng ta cũng phải có lý do chứ!”, Ngô Tam Pháo cũng chửi rất hăng, nước miếng văng đầy trời: “Lão tử là đại ca của đảo Hắc Long, biết điều thì mau thả lão tử ra, nếu không các ngươi sẽ biết tay lão tử”.
“Ta là người nhà họ Ngưu ở Bàn Long Hải Vực đấy, đừng gây sự với ta”, Ngưu Thập Tam cũng gào thét, nhưng lần này ông ta không tự tin lắm, người ta đông hơn mình mà!
“Chúng ta không cùng hội với bọn chúng đâu”, Man Sơn lắc đầu, trước nay lão ta luôn hiếu chiến mà lúc này cũng bị đánh đến nỗi ngay cả chiếc rìu to của lão cũng bị tịch thu.
“Ồ, thật trùng hợp!”, khi bốn người họ đang mắng chửi thì một tiếng cười vang lên.