Tiên Võ Đế Vương

Chương 991: Lão tổ của Hằng Nhạc cũng tới rồi sao?



Lúc này, phía trước đại điện đã bày đầy những bàn tiệc rượu, trên mỗi bàn đều có cao lương mĩ vị, phía trước mỗi bàn tiệc cũng đã đông đủ người ngồi vào. 

 Còn Linh Chân Thượng Nhân nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay đang ngồi ở vị trí trung tâm, tiên phong đạo cốt, khí tức nhẹ nhàng, ông ta chốc chốc lại vuốt râu nhìn những người tới mừng thọ mình, ai ai cũng mang theo vẻ mặt cung kính khiến ông ta cảm thấy lâng lâng vì ông ta rất thích cảm giác được người khác coi trọng. 

 “Thượng Nhân chính là lão tiền bối đức cao vọng trọng”, rất nhiều kẻ đạo mạo trang nghiêm khẽ vuốt râu, mặt mày tán thưởng. 

 “Đúng vậy, Linh Chân Thượng Nhân chính là hoá thân của chính nghĩa”. 

 “Ta được mời tới đây quả là một vinh hạnh lớn”. 

 Xung quanh toàn vang lên những lời nịnh bợ từ tứ phương tám hướng khiến Linh Chân Thượng Nhân vốn dĩ cao cao tại thượng thì lúc này lại càng có cảm giác được tâng lên tới tận trời xanh. 

 “Thanh Vân Tông Thanh Vân trưởng lão tới”, trong tiếng bàn tán xôn xao lại vang lên tiếng hô lớn khiến nhiều người ngẩng đầu nhìn. Thanh Vân Tông không phải là thế lực tầm thường, đó chính là một trong ba thế lực ở Nam Sở, mặc dù những ngày này bọn họ không ít lần bị đả kích nhưng thực lực vẫn rất hùng mạnh. 

 Lời còn chưa dứt, ngay ở lối vào của Chính Khí Điện Thanh Vân khoác trên mình đạo bào màu tím từ từ sải bước vào trong, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, ông ta cũng bày ra bộ dạng cao cao tại thượng. 

 “Hằng Nhạc Tông Hằng Nhạc Chân Nhân tới”, không lâu sau đó, một tiếng hô lại vang lên khiến những người đang chăm chú nhìn Thanh Vân lại nhìn sang Hằng Nhạc Chân Nhân. 

 “Lão tổ của Hằng Nhạc cũng tới rồi sao?”, có người kinh ngạc lên tiếng. 

 Khi tứ phương bàn tán xôn xao, Hằng Nhạc Chân Nhân như không nghe thấy gì, ông ta chỉ khẽ liếc nhìn Linh Chân Thượng Nhân ở phía xa, trong ánh mắt loé qua cái nhìn sắc lạnh, đúng, bên ngoài ông ta tới để chúc thọ nhưng mục đích thực sự không chỉ có vậy. 

 “Điện chủ phân điện thứ chín của Chính Dương Tông Cơ Tuyết Băng tới”, tiếp đó tiếng hô lại vang lên khiến những người đang nhìn Hằng Nhạc Chân Nhân lại đổ dồn ánh mắt sang nhìn lối vào của Chính Khí Điện. 

 Nơi đó có một bóng người đang sải bước vào trong, xung quanh cơ thể có thần hà bao quanh, đến cả từng lọn tóc của cô cũng nhuốm thêm một lớp thần hoa, kết hợp với nhan sắc tuyệt thế quả đúng là phong thái cái thế, trông không khác gì tiên nữ hạ phàm. 

 “Cơ Tuyết Băng của Chính Dương Tông cũng đến”, rất nhiều người xì xào bàn tán. 

 “Điện chủ phân điện thứ chín của Chính Dương Tông, Thánh nữ của Chính Dương Tông tới, xem ra không lâu nữa cô ta chính là chưởng giáo của Chính Dương Tông rồi”, rất nhiều người vuốt râu ánh mắt cay độc vì hậu bối này của Chính Dương Tông không lâu nữa sẽ trở thành nữ tử có quyền lực mạnh nhất Đại Sở, trong tay nắm cả binh lực của một tông chín điện, thử hỏi ở Đại Sở này có thế lực phương nào có thể so sánh nổi? 

 “Không biết vì sao mà cứ nhìn thấy cô ta ta lại bất giác nghĩ tới một người là Diệp Thành”, có người vuốt râu lên tiếng. 

 “Không chỉ ngươi mà ta cũng thế”, có người tặc lưỡi, “Huyền Linh Chi Thể, truyền thuyết bất bại, còn Diệp Thành chính là người đầu tiên khiến người trong truyền thuyết bại trận, hắn còn là người thương trước kia của Huyền Linh Chi Thể, còn những chuyện xảy ra trong mấy ngày này, sao nghĩ thôi cũng thấy như trò đùa thế nhỉ? Cô ta lại còn bị người thương trước kia trói lại đem đi đòi tiền chuộc, thật kì lạ”. 

 “Nói tới Diệp Thành, tên tiểu tử đó rốt cục chạy đi đâu rồi?”, có người nói rồi không quên liếc nhìn sang Hằng Nhạc Chân Nhân đang hàn huyên với Linh Chân Thượng Nhân. Trong trận chiến loạn cổ thương nguyên, chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông là Doãn Chí Bình bị Diệp Thành đánh bại vả lại còn bị bắt đi đến giờ không có thông tin của Diệp Thành và Doãn Chí Bình, nếu nghĩ kĩ thì cũng thật kì lạ. 

 “Hằng Nhạc Tông còn có tâm trạng đến đây chúc phúc, xem ra Doãn Chí Bình đã được cứu về rồi”. 

 “Nghe ý này thì Diệp Thành đã bị bọn họ diệt rồi?” 

 Trong tiếng bàn tán xôn xao, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Cơ Tuyết Băng nhẹ nhàng sải bước không nhanh cũng không chậm, sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước, trong đôi mắt không hề thể hiện chút cảm xúc nào như thể trên thế gian này không có bất cứ thứ gì có thể khiến tâm trạng cô ta bị ảnh hưởng. 

 Có điều, điều đáng nói chính là cô ta nhìn thấy ánh mắt của Linh Chân Thượng Nhân có phần khác biệt, cũng giống với Hằng Nhạc Chân Nhân, trong ánh mắt cô ta thoáng qua cái nhìn sắc lạnh. Một năm trước, chính kẻ cao cao tại thượng lại vờ như đạo mạo trang nghiêm kia đã khiến người đó phải bỏ mạng. 

 “Phó điện chủ Thị Huyết Điện Thị Thiên Chân Nhân đến”, trong tiếng bàn tán, giọng nói của người đón tiếp khách lại vang lên. 

 Tiếp sau đó, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về lối vào của Chính Khí Điện, một lão già mặc huyết bào sải bước vào trong, toàn thân huyết khí sục sôi, đôi mắt lạnh lùng khiến người ta không dám nhìn thẳng, khí thế mạnh mẽ khiến rất nhiều người bất giác cảm thấy áp lực. 

 Thị Huyết Điện xuất hiện không khiến người ta bất ngờ, bọn họ bất ngờ là vì Thị Huyết Điện từ xa xôi lại cử một phó điện chủ tới chúc thọ. 

 Không lâu sau đó, người tới chúc thọ tiếp tục ngồi xuống, sau Thị Thiên Chân Nhân không còn ai tới nữa. 

 Lúc này, Linh Chân Thượng Nhân mới đứng dậy nhìn tứ phía, ông ta chắp tay mỉm cười: “Cảm tạ các vị đạo hữu đã nể mặt, Linh Chân ta cảm kích vô cùng, nếu có chỗ nào tiếp đãi chưa được chu đáo mong các vị bỏ qua cho”. 

 “Thượng Nhân khách khí rồi”. 

 “Vậy thì chúng ta bắt đầu thọ tiệc thôi”, Linh Chân Thượng Nhân phất tay liền có tiên nữ giáng từ trên xuống bắt đầu nhảy múa. 

 “Sư tôn, đồ đệ chúc người vạn thọ vô cương”, một thanh niên mặc y phục trắng bước ra cung kính hành lễ với Linh Chân Thượng Nhân sau đó dâng một hộp ngọc trong tay: “Đây chính là cửu thiên huyết linh sâm mà đồ nhi tìm khắp Đại Sở mới thấy đấy ạ”. 

 “Cửu thiên huyết linh sâm?”, nghe mấy từ này, tất cả đều trầm trồ, tất cả các lão bối bào gồm cả Thị Thiên Chân Nhân đều nóng mắt. 

 Cũng chẳng thể trách bọn họ như vậy vì cửu thiên huyết linh sâm thực sự quá quý giá, gần như là sắp tuyệt chủng ở Đại Sở, nó chính là linh dược nghịch thiên tăng tuổi thọ, đối với các tu sĩ sắp hết tuổi thọ thì linh dược thế này rõ ràng là món quà vô giá. 

 “Dương Vân đúng là rất đầu tư”, rất nhiều người tặc lưỡi nhìn người thanh niên kia, hắn chính là đệ tử thứ ba của Linh Chân Thượng Nhân – Dương Vân, hắn vung tay mạnh như vậy chẳng phải là vì muốn nịnh nọt Linh Chân Thượng Nhân sao? 

 “Vân Nhi có lòng rồi”, lại nhìn sang Linh Chân Thượng Nhân, ông ta nhìn cửu thiên huyết linh chân mặt mày rạng rỡ, ông ta thực sự cảm thấy hài lòng với món quà mà Dương Vân tặng mình hôm nay. 

 “Sư tôn, đồ nhi chúc người vạn cổ trường thanh”, khi Dương Vân đang mở cờ trong bụng thì một người thanh niên mặc y phục đen bước ra, đây chính là đệ tử thứ hai của Linh Chân Thượng Nhân – Liêu Dương, hắn cũng dâng lên một hộp ngọc: “Đây chính là thất thải băng tuyết liên mà đệ tử tìm khắp trời đất này mới có được”. 

 “Thất….thất thải băng tuyết liên?”, nghe vậy cả đám lão bối đang chăm chú nhìn cửu thiên huyết linh sâm liền tròn mắt nhìn sang thất thải băng tuyết liên. Đây là hai món linh dược nghịch thiên và gần như là sắp tuyệt chủng, điều đáng nói đó là hiệu quả của thất thải băng tuyết liên mạnh hơn cả cửu thiên huyết linh sâm rất nhiều. 

 “Liêu Dương đúng là mạnh tay, đến cả thất thải băng tuyết liên mà tiểu tử này cũng dám lấy ra”. 

 “Hắn điên rồi sao?” 

 Trong tiếng bàn tán xôn xao, Dương Vân giây phút trước còn đang mừng quýnh thì lúc này mặt tối sầm cả lai, chỉ xét về lần chúc thọ này thì hắn đã không thể so với Liêu Dương rồi. 

 “Đấu với ta à? Ngươi còn kém xa lắm”, thấy vẻ mặt trầm ngâm của Dương Vân, Liêu Dương liếc hắn một cái, khoé miệng nhếch lên cười tôi độc. 

 “Dương Nhi hiếu thảo, vi sư rất vui”, Linh Chân Thượng Nhân khẽ vuốt râu, mặt mày tươi rói. Ông ta tìm bao nhiêu năm trời còn không tìm được một cây thất thải băng tuyết liên vậy mà lại gặp được ở đây, đúng là bất ngờ. 

 “Sư tôn, đồ nhi chúc người thọ tỉ nam sơn”, không lâu sau đó, một giọng nói lại vang lên, đây chính là đại đệ tử của Linh Chân Thượng Nhân. Đầu tiên hắn liếc nhìn Dương Vân là Liêu Dương sau đó mới dâng một hộp ngọc trong tay: “Đây chính là tạo hoá linh long mà con tìm cả sáu mươi năm mới tìm thấy, con xin kính tặng sư tôn ạ”. 

 “Tạo…tạo hoá linh long?”, Hoàng Húc vừa dứt lời, có đến cả một nửa số người ở đây như đứng dậy, trong đó bao gồm cả Linh Chân Thượng Nhân, ánh mắt tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào tờ giấy trên hộp ngọc trong tay Hoàng Húc như thể có thể thông qua hộp ngọc này nhìn thấy được một cây linh long thảo trong suốt nhưng lại mang theo tinh khí dồi dào. 

 “Tạo hoá linh long, đó chính là tạo hoá linh long đấy”, quá nhiều người thở gấp, trong ánh mắt còn hiện lên tinh quang rạo rực, nếu không phải ở đây là Chính Khí Điện thì e rằng bọn họ đã lao lên cướp về tay rồi. 

 “Tương truyền tạo hoá linh long từng nhuốm máu Đại La Kim Tiên, không chỉ là môt loại thân dược nghịch thiên mà trong đó còn có đại đạo mạnh mẽ, đối với tu sĩ mà nói đó chính là bảo vật nghịch thiên”, có những lão bối tu sĩ không kiềm được sự kích động. 

 “So với tạo hoá linh long thì cửu thiên huyết linh sâm của Dương Vân và Thất Thải Băng Tuyết Liên của Liêu Dương còn kém xa”, rất nhiều người trầm trồ: “Hoàng Húc mới chính là tên điên thực sự”. 


 Rầm! Bịch! 

 Lời còn chưa dứt lại có liên tiếp từng âm thanh khác vang lên nhẹ nhàng có tiết tấu, nếu nghe kĩ thì đó chính là tiếng người bước đi, có lẽ vì cơ thể quá nặng khiến hư không như rung chuyển. 

 Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, một người thanh niên bước từ trên trời xuống, bộ pháp trầm ổn có lực, mái tóc đen tung bay, đôi mắt như vì sao, khuôn mặt sáng lạn, trên trán còn khắc chứ “thù”. 

 Quan trọng nhất không phải điều này mà chính là thứ đồ dị thường choán mắt người nhìn trong tay hắn: Quan tài.